CHÚ RỂ BẤT ĐẮC DĨ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-11 18:06:31
Lượt xem: 6,246
23,
"Chắc nó cũng sắp phát hiện rồi."
Du Đường rút tập tài liệu khỏi tay tôi, cưng chiều xoa đầu tôi.
"Có vẻ anh vẫn rất quan tâm đến Du Tư Viễn nha." Tôi dựa vào người Du Đường.
Tài liệu được gửi đến nhanh như vậy, chứng tỏ Du Đường vẫn luôn cho người theo dõi Dư Tư Viễn.
"Không phải." Du Đường lắc đầu, nói ngắn gọn, "Vì anh thấy em muốn hóng."
Nên anh đặc biệt cử người theo dõi Du Tư Viễn và Lữ Y, chỉ để tôi được gặm quả dưa tươi nhất hả?
"Anh tốt nhất!"
Tôi cười hì hì cắn lên mặt Du Đường, để lại một vòng dấu răng trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
"Sao em hay cắn thế?"
Cảm nhận cơn trên mặt, Du Đường bảy phần bất lực ba phần cưng chiều.
"Không được cắn sao, anh là của em mà." Tôi phụng phịu nói.
Du Đường cười trầm, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên, "Tất nhiên là được, đây là vinh hạnh của anh. Nhưng mà, phu nhân à, chiều nay anh phải đến công ty, nếu em không ngại thì cứ cắn thêm vài cái."
"Aiz! Thế này thì không được!"
Tôi lập tức nhảy xuống đi lấy khăn mặt.
Không thể phá hoại hình tượng của tôi!
…
Du Đường đoán không sai chút nào.
Một tháng sau, Lữ Y bán nhà rồi ôm tiền bỏ trốn.
Vì Du Tư Viễn quen tay tiêu xài hoang phí, nên Lữ Y yêu cầu anh ta đưa tiền để cô ta quản lý.
Du Tư Viễn lập tức đồng ý không chút do dự.
Khoảng thời gian này, Du Tư Viễn đi làm kiếm được hơn một vạn, anh ta giao hết cho Lữ Y, chỉ giữ lại trong người mấy trăm tiền tiêu vặt.
Lữ Y lên kế hoạch rất kỹ, Du Tư Viễn nhìn ra chút bất thường nào.
Anh ta tan ca như thường lệ, khi về nhà mới phát hiện trong nhà đã có người khác dọn vào ở.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Anh ta hỏi mọi người mới biết, chủ nhà đã bán căn hộ này đi rồi.
Du Tư Viễn thẫn thờ đi trên đường, trong tay vẫn cầm hộp ô mai anh ta mua cho Lữ Y trên đường về.
24,
Tại sao lại như vậy?
Du Tư Viễn không hiểu, rõ ràng mọi chuyện đều đang rất tốt mà.
Tại sao Lữ Y lại bỏ đi? Là anh ta đã làm sai cái gì sao?
Trong tay anh ta chỉ còn vài trăm tệ, chẳng đủ để thuê phòng ngủ một đêm giữa thành phố phồn hoa đắt đỏ này.
Không có chăn, thậm chí còn không có gì sưởi ấm, Du Tư Viễn chỉ có thể ngồi co ro trên ghế dài trong công viên, run rẩy trong đêm đông.
Rét quá không ngủ được, Du Tư Viễn bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong nửa năm này.
Cuối cùng anh ta mới biết mình bị l ừa.
Du Tư Viễn không biết nên khóc hay nên cười…
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến sáng, Du Tư Viễn mơ màng đứng dậy đi về phía đồn c ảnh s át.
Lừa anh ta thê thảm như vậy, Lữ Y cũng đừng mong sống yên!
Khi chỉ còn cách đồn cảnh sát một bước, mắt anh ta tối sầm lại rồi ngất đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh ta đang nằm trong b ệnh v iện.
"Tỉnh rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-re-bat-dac-di/chuong-10.html.]
Tôi đứng dậy rót cho Du Tư Viễn một ly nước.
"...Cô, cô sao lại ở đây?"
Giọng Du Tư Viễn khàn đặc, rất ngạc nhiên khi thấy tôi.
"Cậu ngất xỉu trước cửa đồn c ảnh s át, c ảnh s át gọi điện thông báo cho chúng tôi."
Tôi ăn ngay nói thật, "Du Đường bận lắm, cậu cũng biết công ty nhiều việc mà đúng không?”
Uống nước xong, cổ họng Du Tư Viễn đỡ hơn một chút, "Cảm ơn."
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi."
Tôi xua tay tỏ vẻ không có gì, sau đó ngồi xuống ghế nhìn Du Tư Viễn.
"Tiếp theo có dự định gì không?"
Nghe xong, Du Tư Viễn im lặng không nói một lời.
Tôi biết điều nói, "Không muốn nói thì thôi, cậu cũng tỉnh rồi, nhiệm vụ của tôi coi như xong, tôi đi đây."
Du Tư Viễn siết chặt nắm đ ấ m.
Khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh…
"Đợi, đợi đã, mẹ, mẹ ơi!"
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, Du Tư Viễn xuống giờ, quỳ gối xuống trước mặt tôi.
25,
"Cậu định làm gì vậy?" Mặc dù tôi biết rõ câu trả lời nhưng vẫn hỏi lại.
"Tôi... tôi muốn cầu xin cô, trước đây là tôi sai, tôi bị mù, mong cô đại nhân đại lượng giúp đỡ tôi được không.”
Khó lắm mới khiến đại thiếu gia thành tâm quỳ gối xin lỗi mình.
Vậy nên tôi thoải mái đồng ý, "Được thôi."
"Thật, thật sao?"
Du Tư Viễn không ngờ tôi sẽ đồng ý nhanh như vậy.
Tôi không hài lòng nhíu mày, "Ánh mắt của cậu có ý gì, tôi là mỹ nhân lương thiện đấy."
Nói rồi, tôi lấy ra một tờ giấy từ túi xách đưa cho Du Tư Viễn.
"Này, lý do cô bạn gái nhỏ của cậu bỏ đi đây."
Du Tư Viễn lập tức cầm lấy, chăm chú đọc, không bỏ sót một chữ nào.
Lữ Y không hề ngây thơ như những gì anh ta nhìn thấy.
Khi còn học cấp ba, Lữ Y đã từng p h á t h a i, sau đó lại tụ tập với một đám côn đồ, không học hành cẩn thận nên mới trượt đại học.
Vì vậy, cô ta phải đi làm từ rất sớm, vốn đã quen thói lười biếng, Lữ Y không chịu làm việc chăm chỉ nên mỗi ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Lữ Y để mắt đến Du Tư Viễn, một cậu ấm vừa lắm tiền vừa tự cao tự đại, loại đàn ông này dễ bị l ừa nhất.
Đúng vậy, Lữ Y thật sự l ừa được Du Tư Viễn.
Nếu không có tôi xuất hiện phá hỏng kế hoạch của Lữ Y, cô ta đã thành công từ lâu rồi.
Đứa con trong bụng Lữ Y không phải của Du Tư Viễn mà của một tên đàn ông khác.
Khi cô ta ở bên Du Tư Viễn, đứa bé trong bụng đã được hai tháng rồi.
Đợi đến tháng thứ năm, thứ sáu của thai kỳ là sẽ nhìn ra ngay, đây cũng là lý do mà cô ta rời đi nhanh như vậy.
Nếu để Du Tư Viễn phát hiện ra, cô ta sẽ mất tất cả.
"Hóa ra... hóa ra là như vậy... hahaha... cô ta xoay tôi vòng vòng như một thằng ngốc."
Nước mắt Du Tư Viễn lăn dài, anh ta thật sự rất thích Lữ Y.
Nhìn Du Tư Viễn quỳ trên đất khóc lóc, tôi tặc lưỡi lắc đầu.
Ai da, con người tuyệt đối không nên để tình yêu làm mờ mắt.