Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÚ RỂ BẤT ĐẮC DĨ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-06-11 18:05:30
Lượt xem: 4,915

16,

“Tư Viễn, em…”

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Nghe những lời này của Du Đường, Lữ Y cũng sững sờ.

 

Không thể như thế được!

 

Ban đầu cô ta tiếp cận Du Tư Viễn, diễn trò trước mặt anh ta, chính là để được gả vào nhà họ Du, sống cuộc sống giàu sang, vô lo vô nghĩ.

 

Nếu Du Tư Viễn thật sự đồng ý, không còn nhà, không còn xe, cũng chẳng còn tiền bạc, thì cô ta còn gả cho anh ta làm gì!

 

Vậy thì cứ để Du Tư Viễn ở lại Du gia, chỉ cần cô ta vẫn ở bên anh ta, như vậy thì vẫn còn tiền để tiêu.

 

Cô ta còn chưa kịp khuyên can, Du Tư Viễn đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, "Y Y, em yên tâm, anh nhất định sẽ không phụ lòng em."

 

Ngay sau đó, anh ta quay đầu trả lời Du Đường, "Được! Con đồng ý! Từ nay về sau con không còn là con của ba nữa, cũng không còn là người thừa kế của nhà họ Du, như vậy con có thể cưới Y Y rồi đúng không?"

 

Không!

 

Trong lòng Lữ Y đau đớn như bị d ao c ắt, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra cảm động.

 

“Tư Viễn, anh không cần vì em mà làm đến mức này, anh vốn là đại thiếu gia nhà họ Du, tương lai rực rỡ…”

 

“Y Y, em không cần khuyên anh nữa, anh biết quyết định này có ý nghĩa gì, anh đã hứa sẽ cưới em thì nhất định sẽ cưới em. Em yên tâm, anh sẽ cố gắng kiếm tiền để cho em một cuộc sống tốt hơn.” Du Tư Viễn nói với vẻ đầy tình cảm.

 

Tôi vui vẻ ngồi nhìn hai người nói chuyện kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia.

 

Nói chuyện với một tên ngốc, chắc trong lòng Lữ Y đang khó chịu lắm đây.

 

"Vậy thì không giữ hai người ở đây nữa, đi đi."

 

Lữ Y còn chưa kịp khuyên Du Tư Viễn nghĩ lại, Du Đường đã ra lệnh đuổi khách.

 

Đi thì đi, Du Tư Viễn tức giận kéo Lữ Y ra ngoài.

 

Khi hai người đã đi xa, cửa lớn đóng lại, tôi không nhịn được cười ầm lên, cười đến mức đau cả bụng.

 

"Ôi trời ơi, ha ha ha!"

 

“Vui thế cơ à?” Du Đường bất đắc dĩ bước lên xoa bụng cho tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chu-re-bat-dac-di/chuong-8.html.]

Tôi ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói, "Đương nhiên là vui rồi, anh không thấy sắc mặt Du Tư Viễn khó coi đến mức nào sao!"

 

Nhưng mà…

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Du Đường, chớp chớp mắt nhìn anh, "Anh thật sự muốn đuổi Du Tư Viễn đi sao, dù sao anh ta cũng gọi anh là ba rất nhiều năm rồi, anh nỡ sao?"

 

“Người muốn gọi anh là ba không chỉ có mình nó.” Du Đường đưa tay xoa đầu tôi, "Hơn nữa nó quá ngu ngốc, không có trách nhiệm, sao có thể gánh vác nổi Du thị chứ."

 

“Đúng vậy, nên để cậu ta nếm mùi khổ cực một chút!” Tôi gật đầu đồng ý.

 

Đại thiếu gia bình thường ăn sung mặc sướng đã quen, đến một lời khó nghe cũng không chịu nổi thì làm sao có thể gánh vác được tập đoàn Du thị chứ.

 

17,

Du Đường làm việc nhanh như chớp, Du Tư Viễn vừa đồng ý, anh lập tức gọi điện ra lệnh cho mọi người trong nhà không ai được giúp đỡ Du Tư Viễn, nếu không hậu quả tự chịu.

 

Ba mẹ của Du Tư Viễn cũng thất vọng tràn trề với con trai này. Ban đầu họ cố gắng hết sức để đưa Du Tư Viễn đến làm con của Du Đường là có mục đích, thế mà Du Tư Viễn lại vì một người phụ nữ mà làm đến mức này…

 

Nếu người phụ nữ này có quá khứ trong sạch thì còn chấp nhận được, đằng này lại là một người chẳng ra gì.

 

Vì vậy, khi Du Tư Viễn gọi điện vay tiền từ ba mẹ ruột, họ lập tức từ chối.

 

Phải để cho thằng nhóc thúi này nếm chút khổ cực!

 

Du Tư Viễn hoang mang khi ba mẹ cúp điện thoại, Lữ Y lo lắng thúc giục bên cạnh, "Tư Viễn, thế nào rồi? Ba mẹ có đồng ý không?"

 

“Không sao, anh vẫn còn bạn bè.”

 

Du Tư Viễn tiếp tục bướng bỉnh.

 

Anh ta lần lượt gọi điện cho từng người bạn trong danh bạ, cuối cùng chỉ vay được mười mấy vạn. Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng trước kia anh ta tùy tiện vung tay ra cho họ cũng nhiều gấp mấy lần số này.

 

“Đúng là đồ vô ơn!”

 

Anh ta tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại lập tức tan thành từng mảnh.

 

Anh an ủi Lữ Y, "Y Y, em yên tâm, anh sẽ cố gắng không để em phải sống những ngày khổ cực như ngày xưa đâu, ngày mai anh sẽ đi tìm việc, anh cũng có thể cho em một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.”

 

Lữ Y im lặng cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia gì đó.

 

Thứ cô ta muốn không chỉ là một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.

 

Loading...