Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-06-26 10:16:08
Lượt xem: 697
7
Tôi rửa sạch m..áu mũi và ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Tri Húc đang đứng dựa vào tường.
Nếu không phải vì khuôn mặt đẹp trai cùng chiếc áo blouse trắng, có lẽ anh sẽ bị coi là một tên biến thái.
Lục Tri Húc và tôi lớn lên cùng nhau, nhưng sau đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên tồi tệ. Bây giờ nhìn thấy anh khiến đầu tôi càng đau hơn.
“Anh lắp định vị trên người tôi à? Sao lần nào tôi đến bệnh viện cũng đụng phải anh?”
“Ông ta lại đánh em à?” Lục Tri Húc nhìn thấy vết tát trên mặt tôi lớn tiếng hỏi.
Tôi lùi lại một bước và lắc đầu. Anh không nói, chỉ nắm chặt tay, vẻ mặt tức giận khiến tôi nhớ lại năm cuối cấp hai.
Bố tôi định bán tôi cho một ông già ngoài năm mươi tuổi để đổi lấy cơ hội hợp tác, Lục Tri Húc, người luôn khiêm tốn và chừng mực, đã lao đến đánh bố tôi.
“Theo tôi đi kiểm tra.” Lục Tri Húc dừng một chút nói.
Bà tôi c..hết vì ung thư, mẹ của Tiết Khiết cũng bị ung thư, Lục Tri Húc nói với tôi rằng ung thư có thể di truyền qua gen, anh lo lắng rằng tôi sẽ bị bệnh và muốn tôi đi kiểm tra sức khỏe.
“Nếu không phải từ nhỏ tôi đã biết anh, tôi còn tưởng rằng anh là một bác sĩ chuyên lừa người lấy tiền.” Tôi nói đùa với anh ta.
“Đừng đùa giỡn, đi theo tôi.”
Lục Tri Húc nói rằng nếu tôi tiếp tục nói nhảm với anh, anh sẽ dùng vũ lực đưa tôi đi. Nhưng khi nhìn thấy những ngón tay băng bó của tôi, anh sững người.
8
Tôi bị Lục Tri Húc kéo ông tay áo dắt đi, ngón tay anh như đốt trúc, khớp xương rõ ràng mảnh khảnh, trước đây tôi rất thích tay anh.
“Sao lại bị thương? Em vẫn bất cẩn như vậy... sao em lại thế này...”
Anh nói chuyện như một ông già, nhưng sự sỗ sàng ấy lại khiến người ta cam tâm tình nguyện muốn nghe cả đời.
“Ghét tôi à?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Năm đó, Lục Tri Húc đánh bố tôi, tôi gọi cảnh sát và Lục Tri Húc bị bắt.
Sau đó, cha Lục Tri Húc dựa vào các mối quan hệ để giải quyết vụ việc, Lục Tri Húc xuất cảnh, tôi đã nghĩ rằng cả đời mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Bước chân anh dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục bước đi như không nghe thấy gì.
Anh vẫn sẽ đổ lỗi cho tôi, phải không? Tốt đấy...
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Tô Văn!”
Ai đó gọi tôi, và khi tôi quay lại, tôi thấy Lý Thành và Tiết Khiết ở phía sau Lục Tri Húc.
“Đây khong phải là đàn anh Lục sao? Bạn trai cũ của chị gái tôi này. Hai người nối lại tình cũ sao? Haha, tôi chỉ đùa thôi.” Tiết Khiết cười đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chua-biet-meo-nao-can-miu-nao/phan-3.html.]
Lục Tri Húc thờ ơ liếc nhìn cô ta: “Đùa không vui, cô không có khiếu hài hước đâu!”
Tiết Khiết không quan tâm đến việc bị châm chọc, y chang mẹ cô ta. Xét về độ dày của da mặt, tôi thực sự không thể so sánh với mẹ con họ.
Một thoáng không hài lòng hiện lên trên khuôn mặt của Lý Thành, nhưng anh ta nhanh chóng nở một nụ cười. Anh ta sải bước tới, tách tôi ra khỏi Lục Tri Húc và chào đón Lục Tri Húc một cách nồng nhiệt.
9
"Đàn anh Lục? Đã lâu không gặp, không phải anh xuất ngoại sao? Về bao giờ?"
Lục Tri Húc thản nhiên xử lý tình huống đó và nói với Lý Thành về việc đưa tôi kiểm tra sức khỏe.
Lý Thành cẩn thận lắng nghe.
Tiết Khiết sắc mặt trở nên tái nhợt, mẹ của cô ta đang bị ung thư, cô ta có khả năng mắc bệnh cao hơn tôi, những lời của Lục Tri Húc khiến cô ta sợ hãi.
Lục Tri Húc nói một các rất nghiêm túc, sau đó anh bị đồng nghiệp gọi đi.
Nụ cười trên mặt Lý Thành lạnh đi, anh ta vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, khiến tôi đau đến nhăn mặt.
“Tiểu Khiết, em có muốn cùng đi khám không?” Tôi cố ý hỏi.
"Không! Tôi không có bệnh!” Tiết Khiết trốn sau lưng Lý Thành, cô ta thực sự sợ hãi.
“Người yêu cũ còn quan tâm em sao?” Lý Thành tức giận nói.
Người yêu cũ? Tôi nhìn Tiết Khiết.
Tôi không để ý đến Lý Thành, rút tay ra khỏi tay anh ta, chỉ vào Tiết Khiết và Lý Thành: "Sao hai người lại đi cùng nhau? Gặp nhau ở cổng bệnh viện à?"
Tôi trầm ngâm chờ lý do chính đáng của Lý Thành, vẻ mặt anh ta từ áy náy chuyển sang bình tĩnh.
"Ừm, bố gọi điện thoại cho anh nói tình trạng của dì không tốt, vừa hay gặp được Tiểu Khiết ở cửa."
Tiết Khiết bĩu môi khinh thường, cô ta cũng cảm thấy lý do Lý Thành đưa ra không ổn lắm.
Vì Lý Thành, bố tôi không gả bán được tôi, ông ta ghét Lý Thành làm hỏng việc kinh doanh đến mức không thèm liên lạc.
Tôi đưa hai người họ đến phòng bệnh, nhưng Tiết Khiết không nghĩ đến việc vào trong. Bố tôi dạy cô ta hiếu thuận, cô ta rơi nước mắt vài lần, bố tôi thôi ép buộc cô ta.
"Trong phòng bệnh mùi thật là khó chịu, để Tô Văn chăm sóc mẹ con." Bố tôi xoa đầu cô ta trấn an, rồi quay sang tôi, nghiêm khắc đe dọa.
"Nếu mẹ cô xảy ra chuyện gì, cô đừng về cái nhà này nữa, sau này đừng nhận tôi là bố cô, đừng mơ đến quyền thừa kế, một hào cũng không có."
Mẹ? Mẹ tôi đã bị họ ép c..hết từ lâu, tôi đã chứng kiến việc hỏa táng thi thể. Còn tài sản của gia đình ông ngoại và mẹ thì đã bị ông ta chiếm hết.
Lý Thành cười áy náy: “Bố, bố yên tâm đi, chúng con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
Bố tôi chán ghét chẳng thèm xem anh ta vào mắt, năm đó cưới Lý Thành khiến kế hoạch gả bán tôi của ông ta phá sản, bây giờ Lý Thành dù đã có chút thành tựu nhưng bố tôi vẫn coi thường anh ta.
Tiết Khiết khéo léo nắm lấy cánh tay của bố tôi và kéo ông ta đi, vừa cười vừa nói.