Chúa đào mỏ - 9 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-16 18:49:58
Lượt xem: 2,753
Tôi giận dữ cười, mắng hắn: "Dám làm mà không dám nhận, Vương Thanh Vân, anh đúng là tên đàn ông khốn nạn!"
Người phụ nữ kia lạnh lùng ngăn lại: "Nhóc con, đừng chửi bậy."
Bây giờ Vương Thanh Vân thậm chí còn tự hào hơn. Cả người giống như một quả bóng bay căng phồng, sẵn sàng nổi lên bất cứ lúc nào.
Lúc này, mẹ đỡ đầu của Vương Thanh Vân lắc lư thân thể mập mạp vội vàng chạy tới. Nhìn thấy người phụ nữ kia, bà ta cười khen: "Cố Đông, con gái cô rất giống cô."
Trên mặt mẹ tôi không có chút vui mừng nào, thậm chí còn cười giả lả nói: “Tổng giám đốc Lâm, bà biết đây là con gái tôi mà bà vẫn để con trai đỡ đầu của bà bắt nạt nó, bà có bất mãn gì với nhà họ Cố phải không?"
Bà Lâm tái mặt vì sợ hãi: "Không, không, hoàn toàn không!"
Cuối cùng, bà ta đã tát Vương Thanh Vân một cái thật to: "Xin lỗi cô Cố đi!"
Lúc này đại não của Vương Thanh Vân chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng tôi sẽ có liên quan đến Tập đoàn Cố thị, một công ty nằm trong danh sách Fortune 500.
Tôi cố ý chọc vào chỗ đau của hắn: "Anh Vương, anh không phải rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ anh lại im lặng vậy?"
Vương Thanh Vân đột nhiên nổi trận lôi đình: "Cố Thanh Thanh, nếu như sớm nói cho tôi biết, em là con gái của nhà họ Cố, tôi sẽ làm ra chuyện như vậy sao?"
Tôi cười giận dữ và yêu cầu nhân viên bảo vệ kéo hắn ra ngoài. Giọng hét tức giận của Vương Thanh Vân xuyên qua bầu trời đêm, nhưng không ai trả lời hắn.
Theo nguyên tắc nhổ cỏ nhổ tận gốc, tôi đã cho người điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với Vương Thanh Vân trong khoảng thời gian này.
18
Trong khoảng một tuần, tất cả các tài liệu đã được gửi đến hộp thư của tôi.
Vương Thanh Vân và bà Lâm quen nhau qua bạn bè. Hắn có một cái miệng ngọt ngào có thể dỗ dành mọi người, nhanh chóng trở thành con cưng của bà chủ Lâm.
Bà Lâm mua cho hắn biệt thự, xe sang, thậm chí còn thành lập công ty, để hắn làm con trai nuôi của mình. Hai người tuyên bố là mối quan hệ mẹ con nhưng thực tế họ đã có khoảng thời gian riêng tư rất vui vẻ.
Liếc nhìn những bức ảnh thân mật đó, bụng tôi quặn lên. Sau khi bình tĩnh lại, tôi đã sao hai bản sao của những thứ này và gửi chúng cho gia đình họ Lưu và Lưu Tĩnh.
Người ta nói rằng Lưu Tĩnh đã đánh nhau với Vương Thanh Vân ngay khi cô ta nhận được email.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhưng sức lực của phụ nữ làm sao mà thắng được nam giới. Hơn nữa, cô ta lại đang mang thai, không những không đánh được Vương Thanh Vân, cô ta còn bị tên khốn này đẩy ngã, bụng đập vào góc bàn, sảy thai.
Vương Thanh Vân lo lắng rằng cha mẹ của Lưu Tĩnh sẽ xử lý mình nên đã bỏ trốn. Sau đó, chính người hàng xóm đã nghe thấy tiếng khóc của Lưu Tĩnh và gọi cấp cứu cho cô ta.
Cô ta đã được cứu nhưng vĩnh viễn mất khả năng làm mẹ.
Vương Thanh Vân muốn về quê để trốn, nhưng bị nhà họ Lưu ngăn lại trước khi lên đường. Mục đích rất đơn giản, yêu cầu hắn bồi thường bằng nhà, xe và tiền.
Tất nhiên Vương Thanh Vân không sẵn lòng. Nếu không có những thứ này, hắn đã không cam tâm "ngoại giao" với một bà lão đã gần sáu mươi tuổi.
Cứ như vậy, hai bên xảy ra tranh chấp, hắn bị đánh gãy chân. Vương Thanh Vân nghĩ rằng hắn vẫn có giá trị đối với bà Lâm, vì vậy hắn muốn gặp bà ấy.
Bây giờ bà chủ Lâm càng hận hắn hơn, vì từ lâu bà Lâm đã muốn hợp tác với Cố thị, khi sắp đạt được thì bị Vương Thanh Vân phá hỏng. Bà ta hận Vương Thanh Vân đến tận xương tủy.
Cuối cùng, đích thân bà Lâm đã kiện Vương Thanh Vân về tội lừa đảo và lấy lại nhà, xe và tiền. Vương Thanh Vân đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng không thu được gì, lại bị nhà họ Lưu kiện tội cố ý gây thương tích. Mẹ hắn không còn cách nào khác là dùng tiền để bịt miệng nhà họ Lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chua-dao-mo/9-end.html.]
Cuối cùng, tất cả kinh phí bồi thường giải phóng mặt bằng đã được dùng hết, đó được coi là một bước ngoặt. Do không được chữa trị kịp thời nên hai chân của Vương Thanh Vân đã bị tàn tật vĩnh viễn. Không có gì ngạc nhiên khi Vương Thanh Vân không còn có thể "lừa dối” được nữa.
19
Khi kỳ thi cuối kỳ đến gần, mọi người có thói quen đến thư viện để ôn tập. Tôi tình cờ gặp Từ Nguyệt ở đó. So với lần trước, vẻ u sầu trong mắt cô ấy đã biến mất, trông cô ấy vui vẻ hơn.
Thấy tôi, cô ấy chỉ tay về phía cửa thư viện và ra hiệu “ra ngoài nói chuyện”. Tôi gật đầu, nhẹ nhàng cất sách và bút vào cặp rồi đến gặp Từ Nguyệt.
Sau khi ra khỏi thư viện, cuối cùng tôi không phải kìm nén nữa.
Từ Nguyệt lấy ra một cái mũ: "Lần trước cô để ở cửa hàng."
Tôi tùy ý đội nó lên đầu, như thể đang trò chuyện với một người bạn cũ: “Mấy tháng nay cô thế nào?”
Từ Nguyệt dừng bước, cúi đầu chín mươi độ với tôi, giọng đầy cảm kích: “Cảm ơn cô đã giúp tôi lấy lại suất học tập sau Đại học.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nghiêm túc nói: “Đây là thứ vốn thuộc về cô”.
Cô ấy rưng rưng nước mắt, không nói thành lời.
Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy, sự an ủi này còn tốt hơn cả lời nói.
(--END--)
--------------
Vào năm thứ năm ở bên Trần Hoành Bá, tôi nghe được hắn nói với bạn bè là chán rồi.
Hắn nói thà cưới một con ch.ó cũng không cưới tôi.
Tôi học theo tiếng chó nhìn hắn sủa hai tiếng, rồi hỏi hắn có thể cưới tôi không?
Hắn cười, nghiêng đầu nói với những người xung quanh: “Xem cô ta kìa, còn nhớ lúc đó cô ta phớt lờ tôi như thế nào không?”
Bạn bè của hắn phá lên cười.
Tôi cũng cười.
Lúc đó tôi như thế nào nhỉ?
Lúc đó tôi đang học tại trường Đại học A, tốt nghiệp loại xuất sắc, được giới thiệu học bổng toàn phần để lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ.
Tôi nhớ mình có một người bạn trai cùng chí hướng và chúng tôi dự định kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.
Cho đến khi tôi gặp được Trần Hoành Bá, không có gì mà hắn không thể không chiếm được.
Hắn bẻ gãy đôi cánh của tôi đến tận xương, khiến tôi rơi sâu vào đầm lầy và theo hắn như một con ch.ó suốt 5 năm.
Hắn khiến tôi không thể yêu ai khác, khắc sâu tên hắn vào trong tim.
Và rồi 5 năm sau, hắn nói với tôi rằng hắn chơi chán rồi.
Đọc full TÌNH YÊU ĐẪM MÁU tại Monkeyd