Chức Nữ Vá Mệnh - Phiên Ngoại (2)
Cập nhật lúc: 2024-04-25 13:07:48
Lượt xem: 311
Ngày từ đường bốc cháy, hơn phân nửa dân làng cũng bị ch.ết trong đó. Những người còn sót lại thì đêm đó về nhà uống nước giếng xong cũng hồn về tây thiên.
Gếng đã bị cha tôi bỏ thuốc chuột! Vốn là ông định để cho mình ăn nhưng hiện tại đều dành cho cũ lòng tham không đáy trong thôn kia…
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi nhặt lấy hai lượng vàng từ trong đống tro tàn, lúc nhặt còn bắt gặp được t.h.i t.h.ể của mẹ. Đôi mắt của bà trợn ngược, tay vẫn với lấy đến chỗ số vàng.
Tôi bỏ vàng vào túi, sau đó quay người đi mà không quay đầu lại một lần nào.
Tôi dẫn cha mình rời thôn đi xa tới hơn ngàn dặm, sau đó mua một gian nhà. Mặt của tôi đã bị hủy, vừa không thể gặp người ngoài, lại cũng không cách nào gả đi được. Nhưng còn may là tôi biết thêu thùa. Mỗi ngày, cha tôi đều sẽ đem bán những thứ linh tinh do tôi thêu, cuộc sống cũng coi như yên ổn.
Về sau, tôi giúp cha tìm được một người vợ mới. Người này bị góa chồng lại không có con riêng, tính tình dịu hiền ngoan ngoãn, đối xử với tôi rất tốt.
Mỗi khi bà ấy nhìn thấy những tổn thương ở trên người tôi thì đều sẽ đau lòng đến mức thở dài. Đương nhiên là lúc nhìn thấy sản phẩm thêu thùa của tôi thì bà ấy cũng sẽ ngạc nhiên khen ngợi không ngừng. Về phần quá khứ của hai cha con, chúng tôi không hề nhắc tới, sợ những thứ đã từng xảy ra ấy sẽ dọa sợ một người phụ nữ tốt như bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chuc-nu-va-menh/phien-ngoai-2.html.]
Mãi cho đến một ngày, có người họ hàng xa bên nhà mẹ kế đến làm khách. Tôi mới chợt nhận ra cháu của mẹ kế chính là vị thiếu gia hôm đó đã kiên quyết không chịu khâu chân của tôi.
Hắn cũng nhận ra tôi. Bây giờ chân của hawns đã hoàn toàn bình phục nhưng vẫn không chịu lấy vợ..
Đêm đó, hắn ở lại nhà tôi. Tôi làm bánh hoa sen giòn để đãi khách.
Người này ăn một hơi hết hai cái, còn giữ chặt lấy ống tay áo của tôi nói: “Tôi thích ăn thứ này, có thể làm cho tôi ăn mãi có được không?”
Sao tôi có thể không hiểu ý của hắn, chỉ là dung mạo xấu xí khiến tôi không dám nghĩ mình sẽ xứng với người này.
Nhận ra tôi do dự, hắn nắm lấy tay tôi nói: “Tôi không ngại! Tôi thích nàng! Nếu nàng thật sự để tâm đến vẻ bề ngoài thì tôi có quen một vị lang trung biết đổi da, tôi dẫn nàng đến đó xem thử.”
Tôi nhìn lướt qua mặt hắn, nhớ tới tình cảnh lúc hắn cầu xin người nhà và thôn trưởng thả cho tôi đi bèn nhẹ gật đầu.
Cũng được, nếu như được ở cùng với người này thì đổi da cũng đáng!