Chúng Ta Đã Từng - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-30 19:27:47
Lượt xem: 1,841
Anh đứng ở cuối hành lang, nhìn về phía cuối con đường.
Giống như một chú rể đến muộn.
Khoảnh khắc ấy, tôi dường như nhìn thấy hình ảnh của mình, một cô gái ngơ ngác, giơ điện thoại lên gọi tên Giang Thâm trong vô vọng, đứng ngay trong tầm mắt anh.
Hai cảnh tượng hợp lại làm một.
Giang Thâm rút chiếc nhẫn ra, giơ lên cao.
"A Yến, em có đồng ý lấy anh không?"
Gió bỗng ngừng thổi.
Một cơn đau nhói lên từ tim, đập mạnh vào lồng ngực, càng lúc càng dữ dội.
Tôi đứng sau lưng Giang Thâm, nhìn anh lẩm bẩm với không khí.
Anh không hề phát hiện ra tôi, vẫn giơ chiếc nhẫn lên, mặt đầy vẻ bối rối.
Anh đang chờ đợi điều gì?
Chờ tôi sao?
Giang Thâm giơ chiếc nhẫn một hồi, cuối cùng cúi đầu, thở dài một tiếng.
"Anh định tự tay đeo cho em, nhưng đến lúc c.h.ế.t vẫn không thể. Em mang theo đứa con bốn tháng của chúng ta, chắc đau lòng lắm."
Tôi đột nhiên nắm chặt lấy dây leo trang trí, toàn thân run rẩy.
Giang Thâm…
Cũng đã trùng sinh sao?
Hay là nói, anh ta đã c.h.ế.t một lần?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Không khí lạnh giá tràn vào mũi, tôi như rơi vào hầm băng, nghe tiếng anh run rẩy: "Xin lỗi, A Yến, anh…"
Giang Thâm khóc, cúi đầu lau nước mắt.
Tôi bước tới hai bước, vừa định nói gì đó thì điện thoại trong túi áo của anh reo lên.
Anh nghe điện thoại, giọng khàn khàn: "Được, tôi sẽ về ngay."
Tôi như bị dội một gáo nước lạnh, cổ họng thắt chặt, cơn đau lan tới tim.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy anh cẩn thận cất chiếc nhẫn vào túi, quay người rời đi, mà tôi không thể nói một lời nào.
Tôi rời khỏi sảnh cưới, trên đường đi va phải vài người.
Họ chửi mắng tôi: "Đi đứng kiểu gì thế! Đụng người ta mà không xin lỗi à?"
Giờ tan tầm, đường phố đông đúc xe cộ.
Đèn đỏ sáng chói, tiếng còi xe chói tai, mọi thứ dần biến thành một cảnh tượng hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ù ù bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chung-ta-da-tung/chuong-8.html.]
Trên màn hình lớn ở ngã tư, một tin tức đang chạy chữ.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, dòng chữ hiện rõ trong mắt.
"Vụ tấn công cảnh sát nghiêm trọng tại thành phố này, ba cảnh sát đã hy sinh khi làm nhiệm vụ."
Một người đàn ông trung niên mặt vuông, một người cao lớn da ngăm đen, và một thanh niên trẻ tuổi.
Tên của họ cũng được hiển thị: Lý Hiểu Văn, Phương Vũ và Triệu Lăng.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi đột nhiên ngã khuỵu xuống bên vệ đường, không còn nghe thấy gì nữa.
9. Tiền kiếp - Trước khi kết hôn
Hôm đó, khi Giang Thâm về nhà, trên bàn bày rất nhiều ảnh.
A Yến ngồi trên tấm thảm bên cạnh bàn trà, chớp mắt, nói: "Nhìn này, ở đây có rất nhiều ảnh của anh, thế mà anh cứ bảo mình không có bạn."
Giang Thâm treo chiếc áo khoác dạ lên giá ở cửa, tháo cà vạt rồi ngồi xuống bên cạnh A Yến, vòng tay qua cô: "Đều là những bức ảnh cũ cả, không đáng xem."
A Yến nằm yên trong lòng Giang Thâm, tỏ vẻ thản nhiên.
"Anh này thật là người không biết trân trọng quá khứ chút nào!"
Cô cầm một tấm ảnh lên, "Hai chú già này và thanh niên kia là ai vậy?"
Giang Thâm trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Họ đều là những anh em khởi nghiệp cùng anh."
A Yến giả vờ buồn bã, thở dài: "Người ta thường nói thương nhân nặng lợi ích, chẳng lẽ các anh đã chia rẽ, đến mức không làm bạn được nữa sao?"
"Không phải." Giang Thâm cười nhẹ, "Chỉ là đường đi khác nhau thôi. Nếu để các công ty trộn lẫn vào nhau, đến ngày anh gặp chuyện, có khi còn kéo họ xuống cùng."
A Yến thấy cái cớ này thật buồn cười: "Anh là xã hội đen sao? Chỉ vậy thôi mà đã không giao thiệp với họ nữa?"
"Tốt nhất là không nên."
Cô thật sự không hiểu nổi lý lẽ của Giang Thâm, vòng tay ôm lấy mình rồi lẩm bẩm: "Sao anh lại không đáng tin vậy, ừ thì không làm anh em nữa, thế bạn gái thì không bị kéo xuống à?"
Sắc mặt Giang Thâm hơi đanh lại, nói chắc nịch: "Không bao giờ."
A Yến cười ngồi lên đùi Giang Thâm, vòng tay qua cổ anh, mềm mại nũng nịu: "Anh yêu em đến vậy sao?"
Tai Giang Thâm đỏ lên, nghiêm túc nhìn cô, tay vuốt ve mái tóc, nhắc lại: "Mãi mãi sẽ không để A Yến rơi vào nguy hiểm."
A Yến bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, cô tiến gần hơn, nói: "Giả sử, em chỉ giả sử thôi, nếu thật sự có ngày em gặp vận rủi thì sao?"
Giang Thâm suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời: "Thế thì chúng ta không liên lạc nữa."
Đây là lần giận lớn nhất của A Yến kể từ khi họ yêu nhau.
Cô véo chặt cánh tay Giang Thâm, tức giận mắng: "Anh là đồ cứng đầu! Chuyện có c.h.ế.t sống gì đâu, có cần phải cắt đứt liên lạc với em không?"
Giang Thâm ngớ người trước cơn thịnh nộ của cô, rồi anh mỉm cười, muốn hôn cô, nhưng A Yến giận dỗi né tránh, tiếp tục mắng: "Anh dù có cắt đứt liên lạc, em cũng sẽ dính lấy anh! Trừ khi anh không còn yêu em nữa."
Giang Thâm cười vì sự ngang ngạnh của cô: "Chỉ nói câu này thôi là được rồi sao?"