Chuộc Tội - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:13:43
Lượt xem: 2,508
"Cha, nếu không có tỷ tỷ, thì thân xác này của con đã sớm thành xương khô rồi."
Cha ta nghẹn lời, không nói thêm gì. Tiểu nhị trong quán dẫn Từ bổ khoái lên lầu.
"Vãn Tình tiểu thư, Trần Triển muốn gặp nàng một lần."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
20
Trong ngục tối, một màu đen kịt, Trần Triển co rúm trong góc, nghe thấy tiếng cai ngục mở khóa liền lập tức đứng dậy.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén, trong đáy mắt chứa đựng một chút thù hận: "Tại sao? Ta đối xử với ngươi không tệ, vì ngươi, ta đã g.i.ế.c tên ngốc và Mục Hân. Ngươi lại dám hợp tác với bọn họ để lừa ta!"
Ta cười khẽ: "Vì ta? Hay là vì bản thân ngươi?"
Biểu cảm của hắn thoáng khựng lại, ta tiếp tục nói: "Ngươi sợ chuyện giữa ta và ngươi bị bại lộ, làm lỡ việc ngươi cưới Lục Tĩnh Huyên, nên đã g.i.ế.c tên ngốc và Mục Hân."
"Ngươi…"
"Mục Hân dùng chuyện của chúng ta để uy h.i.ế.p ngươi, vì vậy ngươi đã g.i.ế.c nàng. Ngươi từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưới ta, người ngươi luôn muốn cưới là Lục Tĩnh Huyên."
Khuôn mặt Trần Triển đột ngột trắng bệch, khóe miệng run rẩy, hắn lùi lại một bước.
"Trần Triển, tại sao ngươi lại c.h.ặ.t t.a.y của Mục Hân?"
Trần Triển hít một hơi thật sâu, ánh mắt tối tăm nhìn ta: "Ta vốn không định g.i.ế.c ả. Ả uy h.i.ế.p ta, nếu không để ả và Lý Thùy rời đi, ả sẽ đến Lục phủ phanh phui chuyện của chúng ta. Ta đã dùng dây thừng siết cổ Mục Hân, cảnh cáo ả không được nói bậy. Ta rõ ràng đã nới lỏng tay, nhưng ả lại bò đến, bám lấy cổ chân ta không cho ta đi. Ta chỉ còn cách c.h.ặ.t t.a.y ả."
"Địa điểm các người nói chuyện là miếu hoang?"
"Làm sao ngươi biết?"
"Ngươi mất tích, ta đã tìm thấy chiếc khuyên tai của Mục Hân trong miếu, giống hệt với đôi khuyên mà ngươi tặng Lục Tĩnh Huyên."
Hắn quay mặt nhìn ta, cười nhạt: "Sao, ngươi ghen à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chuoc-toi/chuong-8.html.]
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực: "Sao ta có thể ghen chứ? Ta từ đầu đến cuối chưa từng động lòng với ngươi."
Đồng tử Trần Triển co lại: "Ngươi đang nói dối."
"Trần Triển, ngươi còn nhớ Vân Vãn Vãn không?"
Cả khuôn mặt Trần Triển quay lại, tiếng xích trên tay hắn vang lên leng keng, vẻ mặt đầy sợ hãi. Chắc hẳn hắn vẫn nhớ tỷ tỷ ta.
Năm ta bảy tuổi, quê hương ta xảy ra nạn đói. Cha mẹ ta trong lúc chen lấn lấy gạo cứu tế ở phủ nha, đã bị giẫm đạp đến chết. Ta và tỷ tỷ trở thành trẻ mồ côi, phải ăn xin đến kinh thành.
Chủ tiệm bánh bao thấy chúng ta tội nghiệp, ném cho hai cái bánh bao. Những đứa trẻ ăn xin bên cạnh liền xông vào tranh giành với tỷ tỷ, tỷ tỷ bị đánh đến bầm tím mặt mày.
Chính Trần Triển đã bỏ ra tám văn tiền mua bốn cái bánh bao, nhét vào tay tỷ tỷ ta. Sau đó, chúng ta lưu lạc đến thanh lâu, tỷ tỷ vì bảo vệ ta mà tự nguyện tiếp khách, còn ta trở thành tỳ nữ của tỷ tỷ.
Một buổi sáng, ta chuẩn bị nước để hầu tỷ tỷ rửa mặt, bước vào phòng thì thấy tỷ tỷ đang tìm kiếm đồ trang sức trước gương.
"Tỷ tỷ định làm gì vậy?"
"Vãn Tình, muội còn nhớ vị công tử đã mua bánh bao cho chúng ta không? Y đến kinh thành thi cử, tiền lộ phí bị cướp sạch rồi, ta muốn giúp y."
Sau ngày hôm đó, sắc mặt của tỷ tỷ càng ngày càng hồng hào, nhưng lại bắt đầu giả bệnh không tiếp khách.
21
Vào ban đêm khuya khoắt, khi mọi thứ đã rơi vào im lặng, tỷ tỷ lén lút rời khỏi thanh lâu, nói là Trần công tử có việc quan trọng cần nhờ.
Tỷ tỷ tươi trẻ tràn đầy sức sống, lại bị khiêng về trong tình trạng đầy m.á.u me.
Trần Triển vì đạt được công danh, đã yêu cầu tỷ tỷ phục vụ cho những quan lại có sở thích kỳ lạ.
Toàn thân tỷ tỷ không còn một tấc da nào lành lặn. Khi tỷ tỷ mất, đã đưa cho ta một túi tiền: "Vãn Tình, rời khỏi nơi này, đi học một nghề để sống. Nhớ kỹ, đừng bao giờ tin vào nam nhân nữa."
Ta đau khổ vì mất người thân, số tiền tỷ tỷ để lại không đủ để chuộc thân. Cha ta gặp ta trên đường, thấy ta giống con gái đã mất của ông đến bảy phần, ông đã giúp ta chuộc thân và đưa ta về trấn Tam Thủy.