CHUYẾN ĐI SINH TỬ NƠI NÚI SÂU - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:06:09
Lượt xem: 168
Nói xong, anh ấy còn dùng điện thoại chụp ảnh liên tục.
Tôi kéo anh ấy, nói: "Em có chuyện muốn nói với anh, anh lại đây.”
Bành Minh cất điện thoại di động, muốn đi theo tôi.
Nhưng lập tức bị Bàn Tiểu Hoa gọi lại.
“Anh chị, bây giờ đến giờ ăn cơm rồi, hai người nấu cơm với em được không?”
Tôi đáp lời: "Có thể, em đi nhìn xung quanh xem có gì ăn được không.”
“Vậy anh chị đi với em nhé." Bàn Tiểu Hoa nói gì cũng muốn ở cùng chúng tôi.
Vốn dĩ tôi muốn tách con bé ra nhưng không ngờ đầu óc của con bé lại linh hoạt như vậy.
“Bọn chị đi thay quần áo trước rồi đi với em, bây giờ mặc đồ này không tiện cho lắm." Tôi lại kiếm cớ nói.
Từ sau khi đến đây, tôi và Bành Minh còn không có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.
Bàn Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Được rồi, vậy em ở chỗ này chờ hai người.”
Chờ tôi dẫn theo Bành Minh trở lại phòng, anh ấy hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy Tiểu Manh, có cái gì không đúng sao?"
Tôi nắm chặt lấy bàn tay anh ấy, có quá nhiều lời muốn nói với anh ấy.
Nhưng vừa mới mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi ra hiệu ý bảo anh ấy đừng nói chuyện, sau đó dồn sự chú ý đặt lên tiếng bước chân ở bên ngoài.
Tiếng bước chân chậm rãi đến gần phòng rồi đột nhiên không có động tĩnh.
Tôi biết, nhất định là đang có người ở bên ngoài nghe lén.
Cho dù người đó là ai, tôi cũng chẳng thể nào nói sự thật với Bành Minh được.
Hình như anh ấy cũng nhận ra có gì đó không thích hợp nên muốn đi ra ngoài xác nhận xem là ai ở ngoài phòng.
Tôi giữ chặt anh ấy, nói: "Không ngờ nhà Tiểu Hoa lại khó khăn như vậy, sớm biết vậy chúng ta đã mua nhiều đồ hơn rồi."
“Nơi này hẻo lánh như vậy, nếu muốn mua đồ, cũng quá bất tiện rồi.”
Từ phản ứng của Bành Minh không khó nhìn ra, biểu cảm trên mặt tôi bây giờ khó coi như thế nào.
Anh ấy thử thăm dò hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Tôi tiếp tục nói: "Em vừa nhìn một chút thấy nơi này cũng không có gì để ăn, hay là chúng ta đi dạo trong thôn đi, xem nhà ai có đồ ăn, có thể đổi một ít về.”
Bành Minh lên tiếng đồng ý, sau đó lấy ra hai cái áo ngắn tay từ trong vali.
Chờ sau khi thay xong đồ, anh ấy lập tức đi đến mở cửa phòng ra.
04
Tiếng bước chân ở ngoài cửa lập tức vang lên, người vừa rồi ở ngoài phòng chạy như một làn khói, chỉ để lại một bóng lưng mơ hồ không rõ.
Bành Minh dạo qua vài vòng, sau khi xác định không có ai, mới trở về đóng chặt cửa phòng, nói: "Bây giờ ở bên ngoài không có ai, Tiểu Manh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Những giọt nước mắt của tôi giống như những viên ngọc trai bị đứt dây rơi xuống liên tục, tôi muốn nói với anh ấy rất nhiều điều.
Nhưng những lời đó lại bị nghẹn ở cổ họng, tôi không thể nói thành lời mà chỉ có thể ôm chặt anh ấy để trút hết sự sợ hãi và ấm ức trong lòng.
Để tránh lặp lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó kể cho anh ấy nghe tất cả những gì mình đã trải qua.
Càng nghe, ánh mắt Bành Minh lại mở to hơn giống như nghe được chuyện khó có thể tin được.
Bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, anh ấy liên tục hỏi tôi: "Tiểu Manh, em chắc chắn những điều mình nói là thật sao?"
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, liên tục gật đầu.
Anh ấy quyết định, lập tức xoay người thu dọn đồ đạc, nói: "Bây giờ anh sẽ dẫn em rời đi ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chuyen-di-sinh-tu-noi-nui-sau/chuong-2.html.]
Tôi vội vàng ngăn cản anh ấy, nói: "Vô dụng thôi, chúng ta không ra được đâu, cả thôn đều biết chuyện này, họ đều là đồng lõa.”
Bành Minh rất kiên định, nói: “Cho dù c.h.ế.t anh cũng phải dẫn em ra khỏi đây.”
Tôi ngăn anh ấy lại rồi nói: "Bây giờ còn chưa phải lúc xé rách mặt, nếu như họ phát hiện chúng ta biết hết mọi chuyện sẽ ra tay ngay đấy."
“Họ có nhiều người như vậy, chúng ta không thể chạy trốn được.”
“Vậy em muốn làm như thế nào? Em biết đấy, đầu óc của anh không tốt bằng em cho nên em nói gì thì anh sẽ làm đấy." Bành Minh kiên định nói.
Tôi im lặng một lát rồi nói: "Trước tiên chúng ta cứ giả vờ không biết gì đi sau đó mới tìm cơ hội thích hợp để hành động.”
Sắc mặt của anh ấy trở nên nghiêm túc hơn.
Kiếp trước, sau khi Bành Minh chết, tôi đã bị Bàn Văn Lâm nhốt lại.
Mỗi tối đều có người tiến vào phòng tôi, tôi có thể thấy rõ sắc mặt của họ.
Chẳng bao lâu sau, tôi hoàn toàn sụp đổ mà liên tục cắn xé cổ tay của mình, muốn c.h.ế.t để giải thoát.
Nhưng thứ chào đón tôi không phải cái c.h.ế.t mà là sự đánh đập tàn nhẫn và tra tấn điên cuồng hơn.
Trải qua những chuyện này, muốn tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra thì chẳng hợp lý chút nào.
Bàn Tiểu Hoa thấy chúng tôi đi ra, vội vàng chạy tới nói: "Anh chị, hai người mặc cái này đẹp quá.”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, nói: "Nếu em thích, đợi đến khi vào thành phố, chị sẽ mua cho em một bộ đẹp hơn.”
Ánh mắt Bàn Tiểu Hoa lập tức sáng lên, liên tục hỏi: "Thật sao? Thật sự sẽ mua cho em sao?”
Tôi vừa đi theo con bé, vừa nói: "Đương nhiên rồi, chờ em đi theo bọn chị vào thành phố, không những được mua cho quần áo đẹp, mà còn dẫn em đến ở trong nhà lớn, ăn những thứ ngon nhất trên thế giới.”
Càng nghe, Bàn Tiểu Hoa lại càng kích động hơn.
Từ nhỏ con bé đã sống ở nơi này nên rất muốn đi ra thế giới bên ngoài.
Tôi liên tục nói với con bé về những thứ mới lạ trong thành phố, khiến con bé bắt đầu chờ mong hơn.
Cô bé dẫn chúng tôi xuống đồng thì chẳng có gì ngoài cỏ dại.
Kiếp trước, Bàn Văn Lâm nổi tiếng hết ăn lại nằm, thích đánh vợ.
Trong nhà thật sự không có đồ ăn nên đã lấy cơ thể của vợ trao đổi với mấy người đàn ông trong thôn để đổi lấy đồ ăn.
Điều này, tôi biết.
Dạo qua một vòng quanh đây, Bành Minh nói ra ngoài trấn mua chút đồ về nấu cơm.
Nhưng không có gì bất ngờ xảy ra chính là đề nghị này lập tức bị bác bỏ.
Bàn Tiểu Hoa đưa ra lý do là, chỉ có lúc họp chợ mới có xe buýt đi qua nơi này.
Mà thời gian họp chợ còn phải đợi qua một tuần nữa.
Nói như vậy, nếu chúng tôi muốn đến thị trấn thì chỉ có thể đợi đến tuần sau.
Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này.
05
Chúng tôi vừa trở lại nhà Bàn Tiểu Hoa thì thấy chị Trương dẫn theo hai người đàn ông cường tráng trên xe buýt đến, trong tay còn xách theo không ít rau tươi.
Chị Trương đưa rau cho Bàn Tiểu Hoa, sau đó nói với tôi: "Các em vừa đến, chị nghĩ trong nhà anh Bàn cũng không có gì ăn, cho nên lấy cho các em một ít.”
Khi cô ta nói chuyện, hai người đàn ông cường tráng kia híp mắt nhìn tôi.
Đương nhiên, Bành Minh cũng nhận ra ánh mắt của họ, muốn lên tiếng nói lý vài câu nhưng bị tôi ngăn cản lại.
Sau khi mỉm cười tiễn họ rời đi, tôi mới nói với Bành Minh: "Em đã nói rồi, trước khi thời cơ thích hợp đến, chúng ta nhất định phải nhẫn nại, nếu bây giờ trở mặt anh cảm thấy chúng ta có thể sống sót rời khỏi nơi này sao?"
Trong nháy mắt Bành Minh cảm thấy hơi ấm ức, anh ấy cúi đầu nói: "Không, anh sai rồi Tiểu Manh.”
Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của anh ấy, tôi cũng mềm lòng.