Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-07-02 19:50:37
Lượt xem: 2,936

Tôi theo bản năng cản cánh tay anh ta lại.

 

"Đây là điểm nhạy cảm sao?" Anh ta rụt tay lại, chậm rãi quấn một lọn tóc của tôi nghịch.

 

Trên mặt anh ta không có vẻ gì là bất mãn.

 

Tôi lấy lại bình tĩnh: "Các người định bán tôi đi đâu?"

 

"Bán đi đâu." Thẩm Thích lặp lại bằng giọng trầm thấp, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ nheo lại.

 

"Sao tôi có cảm giác, cô còn đang mong chờ điều đó?"

 

Tôi méo xệch cả miệng, nước mắt chực trào.

 

"Lần đầu tiên được trai đẹp bắt chuyện, ai dè lại là bọn buôn người, số nhọ này chắc không ai bằng."

 

Thẩm Thích cười phá lên, cơ bắp trên đùi cũng rung theo.

 

"Gan cũng không nhỏ."

 

Anh ta đột nhiên ngừng cười, bóp chặt má tôi.

 

Cảnh cáo với vẻ hung dữ: "Bên ngoài toàn người xấu, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút."

 

Trong tình huống nguy hiểm như vậy, tôi lại bật cười.

 

"Anh không phải người xấu à?"

 

Thẩm Thích nhướng mày, ấn đầu tôi vào n.g.ự.c anh ta, giọng nói như lửa đốt.

 

"Tôi còn xấu xa hơn bọn họ, cho nên cô phải nghe lời tôi."

 

Hừ hừ.

 

Tôi vừa định lên tiếng, cánh cửa sắt đột nhiên bị đá tung, tên đầu trọc đứng ở cửa, ánh mắt dò xét và cảnh giác.

 

"Có chuyện gì?" Thẩm Thích ôm tôi, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu có chút oán trách vì bị làm phiền.

 

Tên đầu trọc sa sầm mặt mày, khạc nhổ một bãi nước bọt.

 

"Bên lão Thất bị sập rồi, trong số những người bị bắt cóc có cả cảnh sát chìm, con nhỏ hôm nay, anh Bưu muốn đích thân thẩm vấn."

 

"Tôi biết rồi, sẽ lập tức mang người đến."

 

Sau khi tên đầu trọc quay đi, Thẩm Thích đưa tay kéo cổ áo sau gáy tôi lên.

 

"Sợ à?"

 

3.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chuyen-tau-dinh-menh/chuong-03.html.]

 

Sợ thì có ích gì.

 

Trước mắt rõ ràng là một nhà máy bỏ hoang, xung quanh chất đầy những máy móc công nghiệp đã bị loại bỏ, bốc lên mùi dầu và gỉ sắt.

 

Tôi bị đẩy về phía trước, Thẩm Thích gọi một tiếng "Anh Bưu".

 

Trùm buôn người Trần Bưu, cái tên này hiện lên trong đầu tôi.

 

Người đàn ông trước mặt không giống như cái tên của mình, trái lại gầy gò như một con khỉ.

 

Chính là kẻ có vẻ ngoài tầm thường này, đã đ.â.m một nữ cảnh sát hai mươi bảy nhát, nhát nào cũng chí mạng.

 

Tên đầu trọc bên cạnh lấy ra một thiết bị quét kỹ lưỡng trên người tôi, rồi lắc đầu với Trần Bưu.

 

"Không phát hiện tín hiệu, trên người cũng không mang theo thứ gì khác."

 

Tôi cụp mắt xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Vùng da sau gáy dường như vẫn còn lưu lại cảm giác rùng mình khi bị vuốt ve.

 

"Hình như tao đã làm quá lên rồi."

 

Trần Bưu rít một hơi thuốc, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

 

"Vẫn còn đi học à? Tôi thấy cô trạc tuổi con gái tôi đấy."

 

Nước mắt tôi lập tức trào ra.

 

"Chú ơi, thả cháu ra đi, cháu có thể đưa tiền cho chú, ba mẹ cháu sẽ chuộc cháu về bằng mọi giá, xin đừng bán cháu đi!"

 

Tôi khóc lóc thảm thiết, không ngờ lại khiến Trần Bưu bật cười ha hả.

 

Ông ta thậm chí còn rút một tờ giấy ra lau nước mắt cho tôi.

 

Thẩm Thích có vẻ hơi lo lắng: "Anh Bưu, hay là mình kiểm tra kỹ cô gái này lại đi, em lần đầu lấy hàng, chưa có kinh nghiệm gì."

 

"Haha, không cần đâu." Trần Bưu nhón chân vỗ vai Thẩm Thích.

 

"Tuy mày theo tao chưa lâu, nhưng năng lực hơn mấy thằng anh em của tao, tao tin mày."

 

"Đâu có đâu có, là anh Bưu cho em cơ hội." Thẩm Thích cười nịnh nọt.

 

Nụ cười đó không hề ăn nhập với khuôn mặt điển trai của anh ta.

 

Không lâu sau, Trần Bưu cùng gã đầu trọc rời đi, chỉ còn lại Thẩm Thích và gã đàn ông được Trần Bưu kiểm hàng.

 

Gã này béo ú, mắt hí, từ lúc tôi xuất hiện đã nhìn chằm chằm, ánh mắt dâm đãng khiến người ta buồn nôn.

 

Loading...