Chuyện Tình Của Chúng Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:11:29
Lượt xem: 25
3.
Ngày hôm sau lúc đi học, mẹ tôi nhờ tôi mang bữa sáng cho Tưởng Tiến.
"A, Tiến Cẩu, cho cậu."
"Giúp tớ cảm ơn dì nhé." Anh nhận lấy bắt đầu ăn.
Tôi chợt phát hiện trên bàn anh còn có mấy đồ ăn sáng với đồ ăn vặt: "Có ý gì, là mọi người đưa cho cậu à?"
Tôi che miệng, đúng là vô nhân đạo!
Những thứ này đều là đồ đắt tiền, bình thường tôi đều không mua nổi, chẳng lẽ cái này là ưu đãi của việc đẹp trai sao?
"Tớ biết nhất định cậu sẽ không ăn hết, để ở gánh hộ một phần đau khổ này đi!" Tôi ôm lấy hết, để lên bàn học của tôi, tôi đúng là một tiểu tiên nữ lương thiện.
Tôi còn chia mấy đồ mỹ vị này cho bạn thân Duyệt Duyệt một phần, nước mắt chúng tôi sắp trào ra.
4.
Hạnh phúc không được mấy ngày.
Một buổi sáng nọ đột nhiên Bạch Vi xông đến trước bàn học tôi, hỏi tôi vì sao ăn bữa sáng cô ấy đưa cho Tưởng Tiến, tôi sợ hết hồn, xong rồi, bị lộ rồi.
Lúc này Tưởng Tiến không ở đây, tôi cũng là một người linh động: "Cậu thì biết cái gì? Những thứ cậu đưa này, cậu ấy căn bản là không thích." Tôi ra vẻ phân tích cho cô ấy một trận, thuận tiện nói cho cô ấy mấy đồ ăn tôi thích.
Bạch Vi bán tín bán nghi: "Có thật không?". Xem ra cô gái này rất dễ bị lừa, trước kia sao tôi không phát hiện nhỉ?
"Thật, không tin cậu thử xem."
Nhờ đó tôi lại có thêm bữa sáng ngon, vừa sáng sớm mà khóe miệng tôi đã không khép được.
Tưởng Tiến nhìn tôi, không cần đoán đã biết xảy ra chuyện gì.
Tôi đang vui vẻ, xoay lại hai tay ôm mặt anh: "Sao trước kia tớ không phát hiện nhỉ? Khuôn mặt này thật tốt, có thể nuôi sống tớ. Ha ha ha!"
Đột nhiên anh nắm lấy tay tôi: "Tớ không nuôi cậu."
Ta sững sờ, vội vàng thả lỏng tay anh, nhịp tim bình bịch sắp nhảy ra ngoài.
"Chị, sao chị là thẹn thùng thế." Anh ngồi lên bàn, ánh mắt sáng rực nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng không dám tiếp tục nhìn anh.
5.
Chủ nhật.
"Dì Tưởng, cháu đến tìm Tưởng Tiến, chúng cháu hẹn nhau đi sân bóng rổ." Tôi cười ngọt ngào với dì Tưởng.
"Nó ở trên nhà ấy, hai cháu đi chơi vui vẻ nhé."
Tôi đi thẳng về phía phòng Tưởng Tiến.
"Tiểu Cẩu, cậu đang làm gì đấy? Không nhắn tin lại, tờ chờ cậu rất lâu đấy."
Thực ra tôi đợi không lâu, chỉ là tôi nóng lòng muốn nhìn thấy mấy đàn em đẹp trai sớm chút mà thôi, nhất thời tôi cũng quên gõ cửa cứ thế mà đi vào.
"Cậu vội gì, tớ ở đây này."
Tôi xoay người, cánh tượng trước mắt làm tôi ngây dại.
Nửa trên anh để trần, phía dưới chỉ tùy tiện quấn một cái khăn tắm, anh cứ như vậy dựa người vào phòng tắm, những giọt nước chảy từ trên tóc trượt xuống dưới n.g.ự.c rồi lại đến cơ bụng...
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, đấy là hình ảnh ướt át gì vậy?!
"Nhìn đủ chưa?" Tưởng Tiến đi về phía tôi.
Bị vạch trần, nháy mắt mặt tôi nóng bừng, tiện tay nắm lấy bộ quần áo che mặt lại.
"Dáng người như trẻ con của cậu có gì mà đáng xem?" Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Không thể không nói, miệng của tôi vẫn rất cứng.
"Vậy cậu đỏ mặt cái gì?" Tiếng nói của anh càng ngày càng gần: "Hơn nữa, chị, em cũng không phải trẻ con."
"Tớ không tin, trừ khi cậu cho tớ sờ một cái."
Nói ra câu này tôi liền hối hận, tôi thật đáng chết, sao lại nói hết lời trong lòng ra vậy. Nhất định hiện tại trong lòng anh tôi sẽ là một kẻ biến thái.
"Vậy cậu có dám thử không?" Đột nhiên anh kéo một tay của ta ra, để trên cơ bụng của anh.
Đầu óc của tôi nổ bùm một cái, vậy vậy chuyện này... có thể động vào sao?
Tay của tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bụng căng đầy, phía trên còn mang theo hơi nước, cảm giác thật cấm dục, não tôi tự động lấp đầy chất thải màu vàng...
Tay tôi không khống chế được bắt đầu sờ loạn khắp nơi.
Ngay lúc tôi dần dần hướng xuống dưới: "Chị, đừng sờ loạn..." Thân thể anh hơn cứng lại, tiếng hít thở tăng thêm.
Sự hăng hái của anh tăng lên, khi eo anh bị bẹo một cái.
Hướng Dương Ngược Nắng
Anh kêu đau một tiếng.
"Sao cậu không mặc quần áo? Đàn em sắp chờ đến sốt ruột rồi."
Bỗng nhiên anh khẽ cười: "Tớ cũng muốn mặc nhưng mà cậu đang cầm quần áo của tớ đó."
"A." Tôi đột nhiên phản ứng lại, đồ anh nói chắc là đồ trong tay tôi.
Tôi nhanh chóng ném quần áo cho anh, hai tay che mặt xoay qua chỗ khác: "Đúng là mất mặt, hu hu hu."
6.
Trong sân bóng rổ có rất nhiều người, cũng rất nhiều soái xa, đặc biệt là lúc ném bóng, tỏa ra hormone đặc biệt, suýt chút nữa nước miếng của tôi đã chảy xuống.
Các đàn em thấy tôi với Tưởng Tiến, vẫy vẫy tay: "Anh Tiến, bên này."
"A, không trách sao hôm nay anh Tiến đến trễ thế, hóa ra là do chị dâu." Một đàn em ném bóng cho Tưởng Tiến, đột nhiên ồn ào.
Một người phát ra âm thanh oa oa.
"Ơ, không phải, mọi người hiểu lầm rồi." Tôi vội vàng giải thích.
"Làm gì chứ, một ngày không đi đường thẳng, hù người ta thì các cậu phụ trách." Bỗng nhiên Tưởng Tiến đập bóng về.
"Chỉ đùa chút thôi, chỉ đùa chút thôi, lại nói chúng ta lâu rồi không chơi bóng, hôm nay nhất định phải chơi đến thống khoái." Một nam sinh đi ra hòa giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chuyen-tinh-cua-chung-toi/chuong-2.html.]
Mồ hôi của các thiếu niên rơi tùy ý trên sân, Tưởng Tiến với bọn họ chơi rất lâu.
Lúc nghỉ ngơi, anh đi về phía tôi, tôi đưa nước cho anh.
Anh nhận lấy ngẩng đầu lên uống, bởi vì uống quá nhanh, một phần nước tràn ra từ miệng bình, chảy xuống mặt rồi đến hầu kết rồi biến mất ở cổ áo ướt.
Ánh mắt tôi đều nhìn thẳng.
Trong lúc vô tình anh liếc về phía ánh mắt tôi, khóe miệng nhẹ giương lên: "Có phải bị tiểu gia mê hoặc không?"
"Cậu ít tự luyện thôi."
Trò cười, tôi làm sao mà thừa nhận.
7.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến kỳ học đầu tiên lớp 12.
"Sáng ngày kia thi thử, mọi người phải làm hẳn hoi, coi mỗi câu trong lần thi thử nay như thi đại học, có nghe hay không?" Lớp trưởng vừa nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người đều rên.
"Trời a.!" Tôi cũng thống khổ nằm trên bàn: "Tiểu Cẩu, cậu nói khi nào mới kết thúc thi thử, tớ rất muốn thư giãn."
"Thi đại học xong là được." Tưởng Tiến sờ sờ đầu tôi.
"Nghe dự báo thời tiết nói thứ này bên Đông Sơn sẽ có tuyết đầu mùa đấy, chúng ta đi xem đi." Đột nhiên tôi nghĩ đến.
"Đáng tiếc Diệp Diệp bị ốm, cậu ấy không đi được."
Nhìn thấy bài tập xếp thành núi nhỏ trên bàn, trong nháy mắt tôi hối hận.
"Thật đáng sợ." Tiếng rú của chú chó lớp 12.
Diệp Diệp còn đem đến một tin tức hủy diệt: "Vương tử toán học nói muốn tự thân kiểm tra bài tập của cậu.
Thầy giáo dậy toán của chúng tôi họ Vương, chúng tôi đều thân thiết gọi thầy ấy là "Vương tử Toán học".
Đồng thời bởi vì tôi học giỏi các môn khác ngoại trừ môn toán, cho nên Vương tử toán học hết sức chiếu cố tôi.
Thậm chí thầy ấy còn chỉ đạo Tưởng Tiến kèm tôi môn toán.
Sau những lần bị tra tấn, cuối cùng điểm toán của tôi cũng được cải thiện.
12.
Chủ nhiệm lớp bảo chúng tôi viết trường đại học mục tiêu và điều chúng tôi muốn làm nhất, thầy ấy nói như vậy chúng tôi mới có động lực.
Nhìn Tưởng Tiến viết rất nhanh, tôi rất hiếu kì.
"Tiến Cẩu, cậu muốn thi vào đại học nào?"
"Tiến Cẩu, về sau cậu muốn làm gì?"
...
Anh đánh lạc hướng tối: "Thi xong cậu sẽ biết."
"Chán thế."
Tôi bôi bôi, xóa xóa trên giấy, tôi cũng không biết tôi muốn làm gì nhất, còn đại học nào thì đậu trường nào thì học trường đó.
Cuối cùng tôi cũng không viết cái gì.
13.
Đêm giao thừa.
"Diệp Diệp, chúng tôi cùng nhau đốt pháo hoa đi, tớ chờ cậu ở chỗ cũ."
"Xin lỗi nha, Tiểu Ngôn, ông nội tớ đột nhiên lâm bệnh phải nhập viện rồi. Bây giờ giờ cả nhà tớ đều ở bệnh viện, năm nay không thể cùng cậu đón giao thừa được." Cô ấy nghẹn ngào.
"Không có việc gì, nhất định ông nôi sẽ khỏe lên, cậu đừng buồn."
Tôi an ủi cô ấy rất lâu.
Sinh vật thực sự là thứ mong manh mà lại ngắn ngủi.
Tôi đốt pháo hoa, ước nguyện năm mới:
Hi vọng những người tôi yêu thương đều khỏe mạnh, không bệnh tật.
"Cậu ước gì thế?" Tưởng Tiến nhìn tôi.
"Tớ không nói cho cậu đấy. Hừ, trước kia cậu cũng không nói cho tớ biết."
Tưởng Tiến nhìn chằm chằm tôi, trầm mặc một hồi.
"Nếu như tớ nói, ước nguyện của tới chính là cậu." Đột nhiên anh mở miệng.
"Tớ hy vọng cậu một đời bình an, vui vẻ khỏe mạnh, tớ hy vọng cậu học với tớ cùng một trường đại học, tớ hy vọng tớ có thể ở bên cạnh cậu."
"Anh thích em, Ngôn Ngôn." Anh cầm tay tôi để lên n.g.ự.c anh.
"Cậu đùa gì thế?"
Trai tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
"Anh không nói đùa. Ngôn Ngôn, em không cần phải trả lời luôn, anh chờ em nhìn thấy rõ tim mình."
"Tớ không biết." Tôi chạy trối chết, về nhà tôi chui vào trong chăn.
Trai tim vẫn không ngừng đập thình thịch như cũ, có lẽ tôi cũng thích anh? Suy nghĩ rất lâu, đến đêm khuya tôi mới ngủ say.
14.
Gặp lại Tưởng Tiến.
"Tớ nghĩ kỹ rồi, lần này tớ giao cho trời, nếu như chúng mình cùng thi đậu một trường đại học, tớ sẽ thử ở cùng với cậu."
"Được, anh tin tưởng ông trời sẽ giúp chúng ta."
Sau đó tôi phát điên học bổ túc toán học, Tưởng Tiến cũng rất kiên nhẫn phụ đạo cho tôi, tiến bộ của tôi rất nhanh, Vương tử toán học còn công khai khen tôi trên lớp.
Nhưng còn chưa đủ, cuối cùng tôi vẫn kém anh hai, ba mươi điểm.
Tôi phát điên nhìn điểm môn vật lý.
Bây giờ nghĩ lại, làm sao tôi không muốn ở cạnh anh đây?