Cô Ấy Không Cố Ý Quên Tôi - Chương 1, 2, 3, 4, 5: Yêu tôi cũng là nhiệm vụ của anh đúng không?
Cập nhật lúc: 2024-06-05 10:08:35
Lượt xem: 2,722
1.
"Lạc Lạc, sau này chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi."
Giản Kỳ giơ quyển sổ đỏ trong tay mình lên, nắm lấy tay tôi, dịu dàng mà mạnh mẽ.
Nếu bỏ qua âm thanh tôi vừa bất chợt nghe được kia...
Chúng tôi nhìn qua chính là một đôi vợ chồng ngọt ngào bình thường.
Trên đầu tài xế Tiểu Điền xuất hiện dòng giới thiệu nhân vật, cùng với đó là mức độ thiện cảm của nhân vật chính.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ trên đầu tôi cũng có: [Tần Lạc, vợ cũ của nam chính Giản Kỳ.]
Mà hảo cảm lại như bị mây đen che kín, tối tăm không rõ.
Giản Kỳ ôm vai tôi, hôn lên mặt tôi: "Lạc Lạc, anh rất yêu em."
Hắn cười vô cùng rực rỡ, giống như ánh nắng hôm nay lấp lánh rực rỡ là nhờ hắn vậy.
Trong góc nhỏ rực sáng kia, chiếu rạng toàn bộ bóng dáng tôi.
[Nữ chính Tống Thành Kỳ đã xuất hiện ở trung tâm thương mại, mời nam chính nhanh chóng chạy tới, hoàn thành nhiệm vụ vô tình gặp gỡ, gia tăng hảo cảm.]
Giản Kỳ mở cửa xe giúp tôi, hắn nhìn thoáng qua điện thoại, hơi ảo não:
"Vợ à, công ty anh có chút việc, tối nay không thể ăn cơm cùng em rồi."
Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt lấy, đột ngột siết mạnh lại.
Tôi lập tức gọi hắn lại: "Anh có quen Tống Thành Kỳ không?"
Hắn hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lắc đầu:
"Chưa từng nghe đến, cục cưng à, anh đi trước đây."
Vậy là có quen rồi...
2.
Tôi đi theo Giản Kỳ đến trung tâm thương mại.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua một cô gái hoạt bát xinh xắn, nhưng lại đang cãi nhau với nhân viên trong một cửa hàng đồ hiệu.
Giản Kỳ vờ như tình cờ nhìn thấy, hào phóng giúp cô ấy thanh toán.
Anh bất lực cười, còn giúp cô ta xách đồ ra ngoài.
Họ vờn nhau trẻ con vô cùng.
Nữ nhân kia đột nhiên ngã vào lòng anh, mặt đỏ ửng.
Vành tai Giản Kỳ cũng đỏ lên, đôi mắt kinh ngạc lẫn rung động.
Trên người anh vẫn còn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng không lâu trước đó cùng tôi chụp ảnh kết hôn.
[Hoàn thành tuyến nhiệm vụ chính - Lần đầu tiên rung động.]
Giọng nói vô cảm đó một lần nữa vang lên, khiến tôi ở góc nhìn càng giống một tên hề.
3.
Tôi ngồi trên chiếc Maybach của Giản Kỳ, về nhà của chúng tôi.
Mỗi một món đồ trang trí trong nhà đều là anh tốn công tốn sức sưu tầm cả ở trong nước lẫn nước ngoài, chỉ để làm tôi vui.
Nhưng những việc này, anh ta cũng dễ dàng làm tương tự với những cô gái khác.
Tôi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lúc hiện lúc mất, mở hồ sơ của mình ra:
[Tần Lạc, vợ của nam chính Giản Kỳ.]
Phía sau còn có một câu: [Người phụ nữ lợi dụng để chiếm thế thượng phong.]
Tôi kéo thẳng đến phần kết thúc: [Vì ghen tỵ mà hãm hại Tống Thanh Kỳ, Giản Kỳ ghét bỏ, trở về nghề cũ bị kẻ lộng quyền tra tấn đến chec.]
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Phu nhân, cô sao vậy? Sắc mặt cô không tốt lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-ay-khong-co-y-quen-toi/chuong-1-2-3-4-5-yeu-toi-cung-la-nhiem-vu-cua-anh-dung-khong.html.]
Tiểu Điền nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Trong gương, khuôn mặt tôi hoàn toàn trắng bệch, chỉ còn son môi là vớt vát lại một chút thần sắc.
Hôm nay Giản Kỳ dậy rất sớm để chuẩn bị, còn mặc bộ đồ đôi đặt riêng của hai chúng tôi.
Biểu tình thì vô cùng vui mừng hạnh phúc.
Là vui vì hôm nay cùng tôi kết hôn, hay là vì cuối cùng cũng có thể bắt đầu tuyến nhiệm vụ chính của anh?
4.
Chưa kịp vào nhà, chị Lý đã lo lắng chạy tới: "Phu nhân, bà cụ đến rồi."
Tôi gật đầu, sau khi vào nhà liền đối diện với người phụ nữ ngồi trên ghế sofa.
Khoé mắt bà ta vẫn là vẻ độc ác và cay nghiệt như trước, mỗi nếp nhăn đều là sự khinh miệt lẫn coi thường:
"Tần Lạc, vẫn là cô giỏi, kéo được con trai tôi đi kết hôn rồi."
Tôi xoay người bước lên lầu: "Là con trai bà cầu xin tôi."
Giọng nói sắc nhọn xen lẫn giận dữ cực kỳ khó nghe kia lại vang lên: "Loại phụ nữ từng ngồi t/ù như cô, Giản gia chúng tôi không bao giờ chấp nhận!"
Tôi kìm nén cơn giận mà không đập cửa phòng, vứt lại lời nói của bà ta bên ngoài cánh cửa phòng ngủ.
Tôi ngẩng đầu, giữa tường treo ảnh cưới của tôi và Giản Kỳ.
Trong ảnh, tôi cầm bó hoa xanh hồng cười rạng rỡ, mang theo chút kinh ngạc.
Giản Kỳ nhân lúc tôi không để ý liền hôn trộm tôi.
Lúc chọn ảnh, anh cười nói: "Tấm này là thể hiện rõ nhất tình yêu của anh với cục cưng."
Tôi bình tĩnh đi đến máy tính, in ra đơn ly hôn.
Vào phòng thay đồ thu dọn hành lý, trong hai bức tường đầy quần áo và trang sức, tôi không tìm được bất kỳ món đồ nào thuộc về mình.
Đây đều là những thứ Giản Kỳ mua cho tôi sau khi ra t/ù.
Tôi đột nhiên nhận ra.
Hình như tôi đã rời xa Tần Lạc của trước kia rất xa rất xa rồi.
5.
Tôi không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì Giản Kỳ đã quay về.
Anh nằm lên giường, ôm hôn bên môi, nhẹ nhàng cà vào mặt tôi: "Vợ à..."
Chắc anh vừa về đã tắm, người tỏa ra mùi sữa tắm.
Nhưng anh lúc nào cũng tắm trước khi đi ngủ.
Là để che mùi nước hoa sao?
Tôi hơi quay đầu né tránh, anh chuyển sang hôn lên vai tôi.
Đột nhiên tôi thấy ghê tởm.
"Vợ à, anh biết em không vui vì mẹ anh." Anh ừ một tiếng, vuốt nhẹ tóc tôi: "Anh đã hứa với em, sẽ không để em không vui."
"Anh sẽ xuống nói chuyện với bà ấy."
Giản Kỳ đặt nụ hôn cuối cùng lên trán tôi.
Tôi nhìn thấy trên đầu anh ta: [Tiến độ chinh phục Tống Thanh Kỳ: 20%.]
Ánh đèn mờ ảo, anh ta sợ làm tôi thức nên chỉnh vậy.
Tôi giơ tay nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Ngày tôi ra tù, Giản Kỳ lái Ferrari đến đón tôi, quỳ một gối, tay cầm nhẫn:
"Quý cô Tân Lạc thân yêu, em có đồng ý lấy Giản Kỳ, người đàn ông yêu em nhất không?"
Vậy nên Giản Kỳ, yêu tôi chỉ là nhiệm vụ của anh đúng không?