CÔ ẤY KHÔNG PHẢI CÔ GÁI XẤU XÍ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-12 21:43:30
Lượt xem: 7,674
Lúc đó mặt tôi đã hết mụn, khuôn mặt và dáng người cũng gầy hơn trước, trang điểm, thay đổi kiểu tóc, chăm chút cách ăn mặc hơn, đi ra ngoài cũng bắt đầu thu hút ánh nhìn.
Tôi bắt đầu chăm sóc bản thân, không phải để làm hài lòng ai khác, mà để làm hài lòng chính mình. Để bản thân tự tin hơn, vui vẻ hơn.
Bạn cùng phòng nói rằng, tôi không phải là kiểu đẹp truyền thống trắng trẻo gầy, mà là kiểu đẹp rất đặc trưng, rất hoang dã và có sức hút.
Tôi kể cho họ nghe rằng mình từng được bầu là người xấu nhất lớp, họ không thể tin nổi.
"Sao có thể chứ, cậu là người đi dạo phố bị các nhiếp ảnh gia săn đón chụp ảnh đấy!"
"Lớp các cậu chắc là hội rồng phượng ẩn mình à, thẩm mỹ kiểu gì vậy chứ!"
Tôi cười nói: "Không tin thì lần sau hỏi thử hot boy của khoa tài chính Chu Tuấn xem, cậu ấy cũng từng bỏ phiếu cho tôi mà."
Họ lại càng náo loạn hơn.
"Trời ạ! Không thể nào?"
"Thế mà bây giờ cậu ấy còn công khai theo đuổi cậu, bị tâm thần phân liệt à?"
Tôi cười không đáp.
Cuối cùng nhà Chu Tuấn cũng vượt qua khó khăn, chỉ có các lãnh đạo cấp cao bị bắt, ba cậu ấy không sao, tập đoàn Chu thị cũng khôi phục hoạt động.
Nhưng Chu Tuấn lại không chịu chuyển về biệt thự, vẫn sống ở hẻm Phú Dân. Mỗi khi nghỉ về nhà, lại thường xuyên sang nhà tôi ăn cơm.
Cậu ấy tìm mọi cách đối xử tốt với tôi, lời xin lỗi cũng nói đến hàng trăm lần.
Cậu ấy nói: "Lúc đó tôi bị ghen tuông làm mờ mắt, mới làm chuyện khốn nạn.”
"Mỗi ngày cô ở bên Tần Triệu Nhất, tôi đều đau đớn. Tôi thức trắng đêm, mỗi lần thấy cô cười với cậu ấy, tôi đều cảm thấy mình đau đến c.h.ế.t đi được.”
“Cho tôi thêm một cơ hội nữa, được không?”
Tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của cậu ấy, nhưng không chấp nhận lời tỏ tình.
Có những việc, đã bỏ lỡ là bỏ lỡ; có những cảm giác, mất đi là mất đi.
Cậu ấy lại không nản lòng, ngoài việc học và khởi nghiệp, toàn bộ thời gian và sức lực cậu ấy đều dành cho tôi và gia đình tôi.
Cậu ấy nói rằng cậu tin vào nước chảy đá mòn, mài sắt thành kim, tin rằng con chim nhỏ lấp biển, ông lão dời núi.
Tôi nói: “Đừng tự cảm động chính mình nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-ay-khong-phai-co-gai-xau-xi/chuong-7.html.]
Năm ba đại học, cuộc đời tôi có hai bước ngoặt lớn.
Một là hẻm Phú Dân được giải tỏa, bố mẹ tôi không còn lo lắng về cuộc sống; hai là tôi ký hợp đồng với một công ty quản lý người mẫu quốc tế, kiếm được số tiền đầu tiên trong đời.
Sau khi xuất hiện ở các sàn diễn lớn nhỏ trong và ngoài nước, người theo đuổi tôi ngày càng nhiều, nhưng tôi không hề có chút muốn yêu đương.
Bạn cùng phòng trêu: “Có phải đã gặp người quá ấn tượng lúc còn trẻ, nên khó rung động với ai khác không?”
Trong đầu tôi hiện lên nụ cười của Tần Triệu Nhất.
Rất lâu không gặp cậu ấy, nhưng tôi vẫn biết rõ tình hình của cậu ấy.
Một người bạn cùng phòng là fan cứng của cậu ấy, thường xuyên gửi những bài đăng của cậu ấy trên Instagram vào nhóm.
Cậu ấy vẫn rất thích chơi, trên các nền tảng xã hội đều là những kỷ lục chơi thể thao mạo hiểm khắp thế giới, leo núi, lướt sóng, trượt tuyết trên núi cao, lặn tự do, bay lượn, không gì không có.
Có lần bay lượn, gặp gió mạnh suýt gặp chuyện, cậu ấy vẫn liều mạng tiếp tục chơi những môn thể thao mạo hiểm này.
Trong các bài đăng của cậu ấy, chưa từng xuất hiện bất kỳ cô gái nào.
Bạn cùng phòng nói, đây cũng là một trong những lý do cậu ấy thu hút fan nữ.
Lần gần nhất tôi thấy cậu ấy là khi cậu ấy được mời đến Thanh Hoa tham gia một buổi đối thoại.
Lần đó tôi cầm vé trong tay, đứng ở cửa hội trường, cuối cùng không vào.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
10
Thật sự gặp lại cậu ấy là ba năm sau khi tốt nghiệp.
Lúc đó tôi đã lập phòng trưng bày nghệ thuật của riêng mình, và vẫn làm người mẫu bán thời gian.
Có lần đến Milan tham gia show ra mắt sản phẩm mới của Prada, lướt thấy vị trí mới nhất của Tần Triệu Nhất trên Instagram cũng ở Milan, tim tôi tự dưng đập nhanh hơn.
Tôi mong được gặp lại, nhưng cũng sợ gặp lại.
Khi đèn chiếu sáng, tôi bước ra sàn diễn.
Cách mấy năm, tôi lại thấy anh ấy.
Dưới khán đài, cổ áo sơ mi đen của cậu hơi mở, tay áo được xắn lên tùy tiện, cử chỉ toát lên vẻ quý phái và trưởng thành, khác hẳn thời trung học.