Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô chủ nhiệm một đi không trở lại - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-25 21:03:23
Lượt xem: 118

3

Máu tôi dồn hết lên não.

Lúc này tôi thật sự muốn mắng người rồi.

Đúng là giáo viên chủ nhiệm có nhận được thêm chút tiền so với các giáo viên khác.

Một học kỳ được thêm khoảng một trăm đồng.

Tin nổi không?

Sáng sớm dậy còn sớm hơn cả gà, tối ngủ còn muộn hơn chó.

Một ngày làm việc đến mười bảy, mười tám tiếng ở trường, họp hành không ngớt, giải quyết hết việc này đến việc khác, làm xong hồ sơ đánh giá, lại phải trả lời ý kiến của phụ huynh, cuối tuần và kỳ nghỉ cũng không có thời gian nghỉ ngơi vì phải tổng kết và báo cáo.

Điện thoại phải mở suốt 24 giờ, để luôn sẵn sàng ứng phó với các tình huống đột xuất.

Tóm lại, khối lượng công việc của giáo viên chủ nhiệm nhiều gấp mười lần so với các giáo viên khác.

Tôi phải vất vả khổ sở như vậy chỉ vì trăm đồng tiền lương sao?

Tôi thật sự cần điều đó à?

Trong nhóm chat của lớp, những lời chỉ trích tôi vẫn tiếp tục.

"Giáo viên chủ nhiệm không chỉ lương cao mà còn được đề cử các danh hiệu, lợi ích không ít!"

"Thật không ngờ bị bệnh mà vẫn không chịu rời vị trí chủ nhiệm... Haha, tôi cũng cạn lời."

"Mẹ kiếp, cô muốn kiếm tiền thì đừng ảnh hưởng đến con cái của chúng tôi! Chúng tôi nợ cô chắc?"

"Mau cuốn gói đi!"

Tôi giận đến mức không thốt nên lời.

Nếu tôi thật sự chỉ vì tiền, tôi đã rời đi từ lâu rồi.

Trường tư thục bên cạnh từng đưa ra mức lương gấp đôi để mời tôi sang làm, nhưng tôi đã từ chối.

Vì cái gì?

Chẳng phải vì học sinh của tôi, vì những đứa con yêu quý của họ sao!

Cô La dạy tiếng Anh không thể chịu nổi nữa, liền lên tiếng.

"Cô Diêm vì học sinh mà cố gắng làm việc khi đang ốm, vậy mà các vị không những không thông cảm, còn nói những lời khó nghe như vậy. Chẳng lẽ thành tích của học sinh vẫn chưa đủ để chứng minh sự cống hiến của cô ấy sao?"

Hai năm qua, tôi đã dẫn dắt lớp học từ chỗ có thành tích đội sổ vươn lên vị trí đầu tiên trong khối.

Đây là sự thật không thể chối cãi.

Nhóm chat trở nên im lặng trong giây lát.

Một phụ huynh đột nhiên nói: "Đó là do con cái chúng tôi cố gắng, bất kể giáo viên nào dạy thì cũng vậy thôi, chẳng liên quan gì đến cô."

Ngay sau đó, những phụ huynh khác cũng hùa theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-chu-nhiem-mot-di-khong-tro-lai/chuong-2.html.]

"Đúng vậy, con trai tôi học đến mười hai giờ đêm mỗi ngày, chăm chỉ như vậy thì điểm số không thể kém được."

"Con gái tôi làm đề đến mức sách vở xếp cao như một người rồi!"

"Thật biết cách tâng bốc bản thân ghê."

4

Tôi giận đến đau cả cổ.

Đúng là học sinh có nỗ lực, nhưng đó là do tôi đã ép họ hình thành thói quen học tập đó.

Nói thật, học sinh lớp 12A6 có nền tảng rất yếu, tinh thần học tập kém, nếu thay một giáo viên có ít trách nhiệm hơn, hoặc kém năng lực hơn, chắc chắn sẽ không thể dẫn dắt lớp đi xa được.

Hai năm qua, tôi đã phải thức trắng không biết bao nhiêu đêm để lên kế hoạch học tập cá nhân hóa phù hợp cho từng học sinh.

Bỏ luôn thời gian nghỉ ngơi hàng ngày để dạy kèm riêng cho các em, bữa tối của tôi lúc nào cũng chỉ là một chiếc bánh mì và chai nước.

Cuối tuần và ngày nghỉ, tôi đều tự mở lớp ôn tập miễn phí tại nhà.

Tôi tự bỏ tiền mua tài liệu và phần thưởng cho các em.

Tôi dám khẳng định rằng, không có giáo viên nào trong trường chăm chỉ và tận tâm hơn tôi.

Vậy mà giờ đây, các phụ huynh lại nói rằng thành tích của học sinh không hề liên quan gì đến tôi.

Không liên quan gì!

Tôi tức giận nói: "Nếu mọi người nghĩ rằng thành tích của các em hoàn toàn là do tự bản thân cố gắng, thì tôi làm gì trong thời gian ngoài giờ cũng không ảnh hưởng đến các em mà?"

Phụ huynh lại bắt đầu tranh luận ồn ào.

"Sao lại nói vậy? Học sinh không chỉ cần điểm số thôi đâu! Tôi hỏi cô, nếu con tôi đến trường mà không ăn no thì sao? Quên uống nước thì sao? Mặc ít áo bị cảm lạnh thì sao? Thể trạng không tốt thì sao?"

"Các con vốn đã học tập quá mệt mỏi rồi, những việc vặt như dọn dẹp cũng phải để giáo viên chủ nhiệm lo liệu."

"Mỗi tối học sinh về nhà muộn, tôi nói thật, giáo viên chủ nhiệm phải có trách nhiệm đưa đón học sinh về nhà."

Cô La nhắn tin cho tôi.

"Đám phụ huynh này điên rồi à? Chẳng lẽ giáo viên chủ nhiệm là bảo mẫu của học sinh?"

Nhìn vào dòng tin nhắn nhảy liên tục trong nhóm, tôi cảm thấy đầu đau nhức.

Hít một hơi thật sâu.

Tôi dùng chút kiên nhẫn cuối cùng, chân thành nói:

"Các bậc phụ huynh, chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học. Tôi mong các vị hãy tin tưởng tôi, cho tôi thêm một cơ hội, tôi hứa sẽ làm hết sức mình để hoàn thành trách nhiệm của một giáo viên chủ nhiệm."

Một câu nói từ mẹ Trương Thành Nghiệp khiến tôi không thể chịu đựng được nữa.

"Đúng là mặt dày, cô muốn trả thù, gây khó khăn cho con cái chúng tôi sau này đúng không?"

Câu nói của bà ta khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.

Được, được thôi.

Chức chủ nhiệm này, tôi không làm nữa!

Loading...