Cô chủ nhiệm một đi không trở lại - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-25 21:04:24
Lượt xem: 135
9
Giáo viên của trường bị đánh vô cớ, nhà trường phải đứng ra bảo vệ chứ?
Cô La càng thêm bức xúc khi kể tiếp.
"Đừng nhắc nữa, nhà trường không cho cô Mạnh báo cảnh sát, còn yêu cầu cô ấy phải tự kiểm điểm lại mình. Họ nói rằng nếu cô ấy xử lý vấn đề của học sinh kịp thời, sự việc đã không đến mức này. Thật sự tức c.h.ế.t mất!"
Lại là chuyện yêu cầu giáo viên tự kiểm điểm...
Đây mà là điều một con người nên nói à?
"Bị điên hả?"
"Chính xác! Điên thật!"
Cô La bất bình nói: "Nếu nhà trường không giải quyết vụ này một cách thỏa đáng, những giáo viên bộ môn chúng tôi cũng sẽ thấy chạnh lòng."
Cuối cùng, cô ấy bổ sung thêm: "Cô Diêm, lúc cô nghỉ việc tôi còn nghĩ không cần thiết. Nhưng bây giờ tôi mới thấy cô thật sáng suốt. Đụng phải nhóm phụ huynh điên rồ này, cộng thêm một ngôi trường khó chịu như vậy, tôi cũng chẳng muốn làm nữa."
Ai cũng nói làm giáo viên là một nghề cao quý và sáng sủa.
Nhưng người ngoài đâu có biết những khó khăn và đắng cay mà giáo viên phải đối mặt.
Sự việc cô Mạnh bị phụ huynh tát kết thúc bằng việc nhà trường chuyển cô xuống dạy lớp 10.
Cho đến cuối cùng, cô ấy vẫn không nhận được lời xin lỗi từ mẹ Trương Thành Nghiệp.
Liên tiếp hai giáo viên chủ nhiệm bị đẩy đi, không ai ở trường Trung học số Một dám nhận lớp 12A6 nữa. Không còn giáo viên chủ nhiệm, phụ huynh lại tiếp tục gây áp lực.
Họ đe dọa rằng nếu nhà trường không sắp xếp giáo viên mới, họ sẽ báo cáo lên sở giáo dục, gọi điện thoại đến đường dây nóng của thị trưởng, thậm chí sẽ đưa vụ việc lên truyền thông.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, ban giám hiệu phải mời một giáo viên đã nghỉ hưu trở lại làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-chu-nhiem-mot-di-khong-tro-lai/chuong-5.html.]
Dù phụ huynh không hài lòng lắm, nhưng cũng không thể không có ai dạy con mình, nên họ đành chấp nhận.
Họ cũng không nghĩ xem, kỳ thi đại học đang đến gần, thay giáo viên chủ nhiệm hết người này đến người khác như vậy, sao có thể không ảnh hưởng đến học sinh được? Họ quá tự tin vào con mình hay sao?
Còn về phần tôi, không còn những rắc rối đau đầu, không còn những người phiền toái, tôi làm việc với tâm trạng tốt hơn gấp trăm lần so với trước.
10
Bây giờ là giai đoạn ôn tập vòng hai.
Vòng một là củng cố nền tảng, vòng hai là tìm ra những lỗ hổng và sửa chữa, một lần nữa tăng cường kiến thức.
Tôi nhắc nhở học sinh của mình: "Cô chỉ yêu cầu các em làm hai điều: Thứ nhất, giữ vững tinh thần, bất kể kết quả kỳ thi một là tốt hay xấu, điểm cao hay thấp, các em không được để nó ảnh hưởng đến tiến độ ôn tập của mình; Thứ hai, đảm bảo ngủ đủ giấc, nhưng mọi thời gian khác ngoài giờ nghỉ, đều phải dành cho việc học."
"Còn về cách lập kế hoạch ôn tập, cách tìm ra lỗ hổng kiến thức, cách tập trung vào những điểm trọng yếu, hay cách quản lý thời gian, cô có thể giúp các em – miễn là các em tin tưởng cô."
Một học sinh giơ tay hỏi: "Cô Diêm, chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa thôi. Với thành tích không tốt như em, cô nghĩ liệu em còn cơ hội lật ngược tình thế không?"
Tôi mỉm cười.
"Thật ra, nếu cô nói có thể, điều đó có thể sẽ là nguồn động lực cho một số bạn. Nhưng cô không thích nói về những điều không chắc chắn. Điều cô quan tâm là phương pháp. Nếu ví kỳ thi đại học như đích đến của một cuộc chạy marathon, thì cô có thể giúp các em đi trên con đường đúng đắn, sau đó giúp các em đi nhanh hơn. Nỗ lực không phải một phẩm chất đáng được ca ngợi, thậm chí không được tính là một phẩm chất. Nhưng chiến lược, kế hoạch, nhịp độ, đánh giá và phản hồi – đó mới là chìa khóa để chiến thắng."
Sau khi nói xong, tôi nhìn thấy những đôi mắt sáng lên.
Những ngày thầy trò cùng nhau nỗ lực trôi qua thật nhanh, và kỳ thi thử lần hai trên toàn thành phố đã đến.
Sau khi có kết quả, điểm trung bình môn toán của lớp tôi đã tăng hơn hai mươi điểm so với kỳ thi thử lần một.
Không chỉ toán, mà các môn khác cũng ít nhiều được cải thiện.
Những gì tôi dạy cho học sinh không chỉ là kiến thức môn toán, mà là một bộ phương pháp có tính ứng dụng rộng rãi trong mọi môn học.
Cả lớp vui mừng không thể tả.
Phụ huynh lại càng vui mừng hơn, liên tục bày tỏ lòng biết ơn đối với tôi.