CÔ CON GÁI ÚT - 11
Cập nhật lúc: 2024-09-06 03:03:13
Lượt xem: 4,417
Bà nội tổ chức sinh nhật hàng năm, nhưng tôi chưa bao giờ tham gia, giờ thi đại học xong, họ lại tìm đến tôi.
Ngày tôi kiểm tra điểm thi cũng chính là sinh nhật bà nội.
"Đi đi." Bà ngoại nói, "Cho bà nội con thấy, đứa trẻ do Liễu Thúy Phân nuôi dạy không hề kém cỏi."
"Chị à, đi đi mà. Sinh nhật bà nội có bánh kem, ngon lắm, mà bà nội còn hào phóng lắm, sẽ phát bao lì xì cho tất cả các cháu nữa."
Tôi nhìn bà ngoại, rồi nhìn Dương Liên Tâm và Phú Quý.
"Bà ngoại, bà đi cùng con nhé, được không?"
"Mẹ, mẹ đừng đi nữa. Mẹ chồng con xưa nay không hòa hợp với mẹ…"
"Vậy thì Nguyệt Nhi cũng không cần đi." Bà ngoại chốt lời.
22
Sinh nhật bà nội, có rất nhiều người đến, và nhiều người tặng quà. Bàn đầy những món quà cao ngất.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đây là lần đầu tiên tôi gặp người bà nội trên danh nghĩa của mình. Bà mập mạp, sắc mặt hồng hào, khi cười còn không thấy mắt.
Bà nội mặc chiếc áo đỏ rực, niềm nở chào đón mọi người.
Nhìn lại bà ngoại, lưng bà đã còng, dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt gầy gò.
So sánh rõ ràng, tôi chợt nhận ra dù bà ngoại còn trẻ hơn bà nội, nhưng trông lại già nua hơn hẳn.
Khi thấy bà ngoại và tôi đến, bà nội nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Đây chính là Nguyệt Nhi của chúng ta sao? Thúy Phân à, bà thật chẳng biết chăm con, xem con bé nhà ta gầy guộc thế này. Nhìn Phú Quý nhà ta, phúc lộc đầy đặn biết bao."
Phú Quý lườm một cái rồi than phiền: "Con không muốn béo thế này, con thích thân hình của chị hơn."
"Phú Quý à, dẫn chị con đi ăn đồ ăn vặt đi. Bà có chuyện muốn nói với các bà bạn già của bà."
Nhà bà nội là nhà tầng, điều này rất hiếm ở làng quê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-con-gai-ut/11.html.]
Ít người trong làng xây nhà tầng bằng khung thép và bê tông. Phòng của Phú Quý ở tầng ba, rộng 50 mét vuông, và là phòng ngủ của cậu ấy.
Phòng có bàn học, tủ quần áo, giường lớn, và cả nhà vệ sinh riêng.
Phú Quý mở một cái tủ, và đồ ăn vặt tràn ra ngoài. Cậu ấy gom tất cả lên giường.
"Chị, ăn đi, ngon lắm."
Giường của Phú Quý còn sạch sẽ và gọn gàng hơn giường của tôi, khiến tôi nhất thời không biết nên ngồi ở đâu.
Cậu ta kéo tôi ngồi xuống, mở bao đồ ăn vặt ra cho tôi.
Mặc dù tôi có tiền tiêu vặt để mua đồ ăn, nhưng tôi chưa từng ăn loại đồ ăn vặt kỳ lạ như thế này.
“Sau khi bố em bị sa thải khỏi nhà máy quốc doanh, ông bắt đầu làm chủ thầu xây dựng. Căn nhà này do ông xây, và ban đầu căn phòng trên tầng ba này cũng là phòng của chị, nhưng bà nội nói chị sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng, không cần chuẩn bị phòng cho chị.”
“Chị ơi, bà nội trọng nam khinh nữ, chị đừng nghe những gì bà nói, coi như gió thoảng qua tai thôi. Bố mẹ cũng vậy, đặt tất cả áp lực lên vai em, nói rằng nhà họ Hà chúng tôi ba đời đơn truyền, muốn em nhanh chóng tìm một cô bạn gái để cưới về.”
“Em thật sự ghen tị với chị, bà ngoại là người lớn tốt nhất mà em từng gặp. Đôi lúc em thật sự muốn cắt bỏ miếng thịt thừa giữa hai chân, để họ hết hy vọng.”
Tôi nhìn Hà Phú Quý, đây là lần đầu tiên tôi nghe người em trai cùng dòng m.á.u nói nhiều với tôi đến vậy.
Bà ngoại từng nói: “Những người đã có lợi ích thường không bao giờ thấu hiểu sự bất công mà người khác phải chịu, họ đã quen với điều đó rồi. Cũng giống như nhiều người đàn ông không cảm nhận được lợi ích từ giới tính của mình, còn phụ nữ thì thường cảm thấy bất công. Bởi vì nhiều người đàn ông chưa bao giờ đồng cảm với phụ nữ, họ chỉ nghĩ rằng mình may mắn được sinh ra tốt hơn.”
Hà Phú Quý là con trai duy nhất của nhà họ Hà, lớn lên trong tình yêu thương bao bọc, nhưng lại thuần khiết như một bông hoa sen trắng mọc lên từ bùn lầy mà không bị vấy bẩn.
Tôi thậm chí cảm thấy xấu hổ vì đã từng có suy nghĩ ghét bỏ cậu ấy.
“Phú Quý à, mang cho Nguyệt Nhi một miếng bánh ngọt đi.” Dưới tầng vang lên giọng nói của Dương Liên Tâm.
Hà Phú Quý cười nói: “Chị đợi em, em sẽ cho chị xem ảnh thần tượng của em, Chanel, em có rất nhiều ảnh của cô ấy.”
Hà Phú Quý vừa xuống dưới tầng, thì một người đàn ông lạ bị đẩy vào phòng.
Người được gọi là bố tôi, Hà Vi, đẩy người đàn ông vào phòng, dặn dò: “Làm như trên tivi, hôn cô ấy, biết không?”