Cô dâu dự phòng - 11 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-15 13:06:10
Lượt xem: 1,273
26
Sáng hôm đó, Khâu Dương đưa tôi đến cửa phòng bệnh, tôi nói với anh: “Anh đừng đi vào lại chọc tức người ta. Chẳng may anh ta lại bị kích thích mà tự sát, thì chính là lỗi của chúng ta rồi.
Khâu Dương nhún vai, cười mỉa mai: “Đã là đàn ông thì cầm lên được cũng phải buông xuống được. Lúc trước khi anh ta ngoại tình nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi cười nhéo nhéo mặt Khâu Dương nói: “Được rồi, em biết anh là người rộng lượng. Dù sao anh ta cũng đã ở cùng em ba năm rồi, thêm một ngày nữa không quá chứ, đúng không?”
Tuy Khâu Dương không vui, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn rất hiểu tôi.
Anh kéo tay tôi, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Em có thể đi vào, nhưng đừng bị bộ dáng tỏ vẻ đáng thương của anh ta làm cho cảm động. Còn có, bố mẹ anh ta cũng đang ở đây, em đừng nhất thời mềm lòng với hai người kia mà vứt anh ra chỗ khác.”
Tôi mỉm cười gật đầu “Chờ em.”
Tôi xoay người gõ cửa phòng bệnh của Trần Tân. Trần Tân đã tỉnh, tuy rằng tỉnh, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng, bộ dáng vô hồn.
Bố mẹ anh ta ngồi bên giường bệnh. Đã nhiều ngày không gặp, lúc gặp lại bọn họ, tôi chợt cảm thấy bọn họ đã già đi rất nhiều.
Thấy tôi đến, bố mẹ Trần Tân rất nhiệt tình với tôi. Mẹ anh ta nói: “Tiểu Thanh, con đến rồi.”
Tôi cười nói: “Chú dì, con muốn nói chuyện riêng với Trần Tân vài câu.”
Bọn họ gật đầu, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.
27
Tôi bước đến gần Trần Tân và bình tĩnh liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ta. Ánh mắt của anh ta dần dần khôi phục một chút màu sắc, cứ như vậy nhìn tôi. Nhìn nhìn một lúc, nước mắt liền rơi xuống.
Anh ta trông giống như một chàng trai ngốc nghếch mới bắt đầu biết yêu, nhìn tôi lo lắng rồi lúng túng hỏi: “Em có muốn ăn cái gì hay không, anh bóc quýt cho em nhé?”
Anh ta vừa nói, vừa lấy một quả quýt từ trên tủ đầu giường cầm lên muốn bóc cho tôi.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, loại trái cây bình thường anh ta thích ăn nhất chính là quýt. Trước kia lúc ở nhà, tôi luôn giúp anh ta bóc vỏ, sau đó gỡ sạch từng sợi xơ trắng trên múi quýt rồi mới đưa cho anh ta ăn.
Tôi nhìn động tác bóc quýt của anh ta, nhịn không được nói: “Cám ơn, nhưng tôi vốn không thích ăn quýt.”
Anh ta vội vàng nói: “Vậy em thích ăn gì, anh đi mua cho em.”
Tôi cười nói: “Sợ là không được rồi, tôi thích ăn sầu riêng, nhưng tôi nhớ anh ghét cái mùi đó nhất.”
Anh ta vội vàng phủ nhận: “ Anh không ghét, chỉ cần em thích thì anh không ghét. Vương Thanh, anh biết anh sai rồi, anh đã thay đổi, anh thật sự đã thay đổi rồi, em đừng kết hôn cùng anh ta có được không?”
Trần Tân bỗng nhiên bắt được cổ tay của tôi, cảm xúc vô cùng kích động. Trông anh ta như bị đ..iên, hoàn toàn mất đi vẻ hào hứng khi chúng tôi vẫn còn làm việc cùng nhau.
Tôi lạnh mặt, dùng sức đẩy tay anh ta ra rồi lùi lại vài bước, sau đó thần sắc bình tĩnh nhìn anh ta, hỏi: “Trần Tân, nếu con của Chu Vân Vân thật sự là con của anh, liệu bây giờ anh có trở nên như thế này không?”
Anh ta hơi sửng sốt một chút, khi ánh mắt xẹt qua đôi mắt trào phúng của tôi, anh ta đột nhiên hoảng sợ nói: “Vương Thanh, anh yêu em, người anh yêu là em. Anh cũng không biết anh yêu em từ lúc nào, nhưng anh thực sự không thể sống thiếu em.”
Tôi không nhịn được nhếch khóe môi, cười mỉa mai một tiếng: “Trần Tân, người mà anh yêu, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình anh!”
Anh ta sững sờ và đang muốn phủ nhận điều đó, tôi lại nói tiếp.
“Hôm nay tôi đến thăm anh, là bởi vì sáng sớm mẹ anh gọi điện thoại cho tôi, khóc lóc cầu xin tôi bớt chút thời gian đến thăm anh, tới cứu anh. Cho dù anh là đứa con trai có phạm sai lầm lớn đến đâu, bọn họ cũng có thể bất chấp hiềm khích lúc trước mà vẫn tiếp tục yêu anh. Nhưng Trần Tân, tôi thì không như vây, tôi không còn yêu anh nữa!”
Những giọt nước mắt trong mắt anh ta bắt đầu rơi xuống không kiểm soát được.
Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Đây là lần cuối cùng tôi đến thăm anh, sau này nếu anh còn làm chuyện ngu xuẩn hèn nhát như thế này, cho dù là bố mẹ anh hoặc tất cả họ hàng của anh đều lần lượt đến trước mặt tôi cầu xin, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đến thăm anh một lần nào đâu!”
Anh ta khóc đến không thành tiếng, nhưng rốt cuộc không nói thêm câu nào nữa.
Trước khi quay người rời đi, tâm trạng của tôi rất bình tĩnh, nói chính xác thì Trần Tân bây giờ đối với tôi không khác gì một người xa lạ. Tôi nói: “Tôi đi đây, anh tự chăm sóc mình cho tốt.”
Người phía sau kia, anh ta đã là quá khứ, mọi chuyện đều đã qua.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là vẻ mặt lạnh lùng khó chịu của Khâu Dương. Tôi mỉm cười đi tới trước mặt anh, thân mật kéo kéo cánh tay anh nói:
“Anh nói thật đi, anh có phải là thiên thần được phái đến hạ giới để cứu em không?”
Anh nói: “Anh không phải thiên thần mà là ác quỷ. Ai dám cướp người phụ nữ của anh, anh sẽ nguyền rủa hắn, ném hắn vào vực sâu muôn trượng, đau khổ suốt đời, không còn đường quay về nữa.”
Tôi nhịn không được cười nói: “Anh nói dối, lúc nãy khi em vừa đi ra, rõ ràng em thấy trên người anh có ánh sáng phát ra.”
(--END--)
-----
Tôi và Giang Mộ là cặp tình nhân hào môn được cư dân mạng chú ý.
Nhưng trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, anh ta bị thu hút bởi một cô gái khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-dau-du-phong/11-end.html.]
Anh ta nói rằng cô gái đó rất phù hợp với sở thích của mình, ngay cả những chiêu trò nhỏ của cô ta cũng cảm thấy đáng yêu.
Anh ta đã huỷ bỏ hôn ước với tôi vì cô ta.
Giới truyền thông hỏi về bạn gái cũ là tôi, Giang Mộ thản nhiên nói: “Diệp Chiêu Chiêu là một cô gái tốt, nhưng tôi muốn vì mình mà sống một lần.”
Nhưng sau đó, anh ta lại hối hận vì đã cưới cô gái đó.
1
Mọi người trong giới đều nói, tôi và Giang Mộ là cặp hoàn hảo nhất, gia cảnh tương đương, tướng mạo xứng đôi. Quan trọng hơn là, mối quan hệ của chúng tôi không phải là bị ràng buộc bởi lợi ích gia đình.
Chúng tôi đã ở bên nhau từ năm 16 tuổi và là mối tình đầu của nhau. Bạn bè đều nói, tôi và Giang Mộ thật sự là số tốt. Điều xa xỉ nhất trong giới giàu có là sự chân thành, mà chúng tôi đã nắm giữ sự chân thành trong tay ngay từ năm 16 tuổi.
Nhưng khi tôi chuẩn bị kết hôn với Giang Mộ thì lại có một cô gái khác xuất hiện.
Tại bữa tiệc sinh nhật của tôi, Kiều Á dẫn theo một cô gái xinh đẹp.
"Đây là em gái tôi, Phương Lộ, mọi người cứ gọi em ấy là Chloe. Gia đình em ấy làm nghề buôn bán mỏ đồng.”
Tôi nhanh chóng suy nghĩ trong đầu. Tôi từ bé lớn lên trong giới hào môn, chỉ cần là gia tộc làm ăn lớn một chút, tôi đều sẽ nghe qua, nhưng tôi chưa từng nghe nói đến ngành đồng trong nước có gia tộc họ Phương.
……
Tôi có chút không vui khi Kiều Á dẫn một người ngoài đến mà không báo trước trước.
Nói một cách khó nghe, là bài ngoại trong giới hào môn.
**(Bài ngoại: chống và gạt bỏ những gì bên ngoài)**
Nhưng truy cứu đến cùng, có thể sẽ bị soi mói bởi nhiều người có ý đồ khác nên tôi muốn tránh phiền toái.
Chloe này thật rắc rối.
Cô ta mặc váy đỏ rực rỡ, giống như một con bướm hoa bay tới bay lui khắp nơi, so với nhân vật chính của bữa tiệc này còn phô trương hơn vài phần.
Trong thời gian một đêm, cô ta gần như có wechat của tất cả các vị khách tại bữa tiệc.
Sau khi hát xong một bài trên sân khấu, Chloe lại chủ động lên sân khấu, nói muốn hát một bài mừng sinh nhật tôi.
Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu. Tôi không biết cô ta, nhưng giọng điệu của cô ta lại dường như có vẻ vô cùng quen thuộc với tôi.
Cô ta hát rất hay. Giọng hát mềm mại và quyến rũ, cơ thể lắc lư trên sân khấu theo tiếng hát, khoe ra vòng eo duyên dáng.
Bạn thân Lục Tuyền của tôi ghét bỏ nói: "Chiêu Chiêu, sao cậu quen biết loại người này? Tư thế này của cô ta, không giống chúc mừng sinh nhật cậu, rõ ràng là muốn giăng lưới.”
Tôi buông tay ra: “Mình không biết cô ta a! Kiều Á đưa đến.”
Lục Tuyền cười lạnh: “Nghe cô ta nhắc tới chuyện cậu và cô ta thân thiết như thế nào, người không biết còn tưởng rằng cậu và cô ta thân nhau lắm.”
Nói xong, cô ấy mở khóa điện thoại di động, xóa bỏ wechat mới kết bạn.
2
Tôi không để ý đến Chloe.
Loại người muốn mượn lợi dụng giới hào môn kiếm chút lợi ích này, tôi đã gặp qua quá nhiều.
Sau này xã giao chỉ cần kiểm soát ghiêm ngặt một chút, cũng không có cơ hội gặp lại nhau.
Nhưng tôi không nghĩ tới, cô ta lại chủ động trêu chọc tôi. Hát xong một bài, cô ta giơ di động lên, kết bạn wechat của Giang Mộ. Giang Mộ từ chối cho ý kiến cười cười: “Kết bạn với cô, bạn gái tôi sẽ mất hứng.”
Chloe lại hờn dỗi: “Anh nói bậy, chị Chiêu Chiêu sẽ không keo kiệt như vậy đâu.”
Cô ta nhìn về phía tôi: "Đúng không, chị Chiêu Chiêu?”
Tôi lạnh mặt: “Thứ nhất, tôi không biết cô, đừng cọi thân thiết như vậy. Thứ hai, sinh nhật tôi không mời cô, mời cô rời khỏi...
Đọc full GIÁO TRÌNH ĐÀO MỎ tại Monkeyd