Cô Dâu Sống Trong Bãi Tha Ma - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-10 21:25:16
Lượt xem: 1,341
13.
"Anh cả, chuyện này là thế nào?" Tôi quay đầu hỏi người trước mặt.
Ngày hôm đó là anh tôi là người đã đưa Mai Mai trở về từ bệnh viện.
Anh ấy không dám nói dối trước mặt Mai Mai.
"Hôm đó, mẹ nói Mai Mai đã uống thuốc, muốn tao đưa cô ấy đi bệnh viện, nhưng tao nghe nói uống thuốc này rồi thì chỉ có ch*t, cũng không muốn phí tiền, nên đi được nửa đường đã quay lại. Trên đường quay về, tao nhìn thấy ba đang kéo cỏ bằng xe ba bánh nên ném sang cho ông xử lý."
Mai Mai quay đầu nhìn ba tôi, ông lập tức mở miệng nói:
"Đúng, đúng vậy, ba cũng nghĩ sẽ cẩn thận mang cô ấy về nhà. Nhưng trên đường cô ấy lại như vậy… ba liền nghĩ tìm một nơi…” Cổ họng ông ấy đột nhiên nghẹn lại, tưởng chừng thở không ra hơi, sau đó lập tức nức nở xin tha thứ, khi đã thở lại được, ông ấy mới nói ra sự thật, “Cương Tử, ba không phải người, ba không phải là người mà, hãy tha thứ cho ba, xin hãy tha thứ cho ba.”
“Khi đó Mai Mai đã sắp ch*t đến nơi rồi! Ông có còn là con người không?! Hả?! Lão già súc sinh!” Cổ họng tôi phát run khi nói ra những lời đó.
“Khi đó cô ấy vẫn chưa ch*t…” Tôi không kiềm được liền lao đến đ.ấ.m vào mặt ông ta, khiến mắt ông ta bầm đen.
Ông ta hét lên một tiếng, không tự chủ được mà sợ hãi liếc nhìn Mai Mai, càng đến gần ông ta chỉ cảm thấy có một mùi hôi thối khó ngửi, ông ta run rẩy nói: “Chính là ở sân đập lúa bên kia, không ngờ rằng có bốn anh em đang làm đồng, đúng lúc rảnh rỗi, nên… nên thu bọn họ mười tệ…”
Tôi nghiến răng, khó khăn bò dậy, dùng một chân đá ông ta xuống đất.
Trước kia ở nhà chỉ cần ông ta liếc nhìn tôi chân tôi đã bủn rủn, khạc nước bọt tôi liền co người lại.
Nhưng bây giờ, tôi không sợ ông ta, tôi chỉ muốn… gi*t ch*t ông ta ngay lập tức.
Lão khốn này không dám giấu diếm điều gì, tiếp tục run rẩy nói: “Sau đó cả đám cũng sợ lắm, bởi vì cô ta không động đậy nữa, ba liền nhanh chóng thu dọn rồi đưa cô ta về nhà. Khi về đến nơi, ba đặt cô ta ở bãi đất hoang bên phải, đợi cô ta ch*t. Sau đó, sau đó ba cũng không biết nữa. Nhưng khi ba đi, có nhìn thấy bác cả (trưởng thôn) từ sân sau đi ra.”
Tôi quay đầu nhìn bác cả trưởng thôn, ông ta không có phản ứng, vẫn cứ ngây ngốc như vậy, ông ta vừa tự c/ắt g/ân kh/eo của mình, nên hiện tại không thể di chuyển được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-dau-song-trong-bai-tha-ma/chuong-10.html.]
Tôi nhặt con d/ao mổ lợn bên cạnh ông ta hét lên: “Đừng giả vờ nữa, sau đó thế nào.”
Đường gạch đỏ của quỷ che mắt trong mắt ông ta đã biến mất, ông ta đã sớm tỉnh lại rồi.
Trưởng thôn nghe thấy những lời đó liền đưa mắt cầu xin tôi, tôi đưa con d/ao kề cổ ông ta, lưỡi d/ao sắc lập tức dính đầy m/áu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“... Bác nói, bác nói. Cương Tử, con đừng làm vậy với bác, bác là… của con… Không, không phải, ý của bác là, bác làm theo lời của mẹ con. Mẹ con nói, trong bụng Mai Mai có đứa con, như vậy không sạch sẽ, không thể vào nghĩa trang của nhà con, cũng không thể gả cho anh hai của con. Muốn, muốn bác… m/ổ b/ụng lấy con của cô ta ra.”
Tôi lập tức ớn lạnh cả người.
Tôi đột nhiên hiểu ra, vì sao khi nhập quan Mai Mai lại mặc đồ đỏ.
Không phải chỉ vì kết âm hôn, mà còn là để che đậy tội ác.
Bác cả không dám động đậy, sợ con d/ao s/ắc nh/ọn trong tay tôi đ.â.m vào cổ: “Bác… bác r/ạch b/ụng cô ta ra, khi ch/ặt xuống d/ao đầu tiên, cô ta liền gào thét lên, khi đó bác mới biết hóa ra cô ta vẫn chưa ch*t, nhưng khi đó cũng hết cách rồi. d/ao cũng đã đ.â.m xuống, làm sao mà cô ta sống nổi nữa, nếu bị phát hiện thì chính là gi*t người, nên chỉ đành tiếp tục mà thôi. Bác bịt miệng cô ta lại, rồi lôi đứa nhỏ từ trong bụng ra…”
“Đứa trẻ… sao rồi?” Tôi hỏi.
Bác cả a một tiếng, lại tiếp tục trả lời: “Đứa, đứa trẻ còn rất nhỏ, giống như cóc lột da vậy, bác không dám nhìn, liền ném thẳng xuống ao.”
Nghe tới đây, nước mắt tôi trào ra, tôi cảm thấy toàn thân ứ/a m/áu, trong miệng lại bật cười thành tiếng, cứ liên tục cười nhưng nước mắt lại rơi.
“Người tiếp theo!!!” Tôi quay đầu lại, nhìn mẹ tôi đang giả ch*t.
Bà ấy rõ ràng đã đau đến mức run rẩy, nhưng vẫn giả vờ nhắm chặt mắt lại.
Tôi bước qua đó, một chân giẫm lên bàn tay xương xẩu của bà ta.
“Nếu bà không tỉnh, tôi sẽ ném bà vào trong nồi cho đến khi tỉnh. Tôi muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!” Tôi vươn tay nắm lấy cổ áo bà ta, làn da trắng nõn của bà ta kề sát tay tôi, tôi chưa từng có cảm giác chán ghét đến như vậy, “Nói!”
Toàn thân người đàn bà đó run rẩy.