Cố Dĩ Hà - 15
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:36:52
Lượt xem: 536
Ngay lúc tôi chậm rãi cúi đầu lấy sách trong balo ra, muốn bắt đầu cất dọn lại lần nữa thì Cố Dĩ Hà đã đứng bên cạnh tôi.
“Sao? Em còn muốn ở lại học thêm tiết nữa à?” Anh khoanh tay trước ngực, chắn bớt nắng ngoài cửa sổ.
Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, cô bạn cùng lớp vừa rồi vẫn đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt bất mãn.
“Không, không phải.” Tôi nhanh chóng cất cuốn sách vào balo.
Cố Dĩ Hà cầm lấy chiếc balo từ tay tôi, đặt lên vai anh ấy, thở dài rồi đưa tay nắm lấy tay tôi.
Tôi bị anh kéo ra khỏi lớp dưới anh mắt quan sát của mọi người.
Tôi tưởng anh sẽ đưa tôi đi ăn nhưng không ngờ anh lại dẫn tôi vào một phòng học trống.
Anh ném balo lên bàn bên cạnh, quay lại ép tôi tựa vào cửa.
Có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân của người đến và đi trước cửa.
Đằng sau cánh cửa là nhịp tim hỗn loạn của tôi, đinh tai nhức óc.
“Giang Giang.” Cố Dĩ Hà đưa tay chống cửa, ôm tôi vào lòng: “Em như vậy thì anh phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói trầm thấp của anh khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi không biết anh đang nói cái gì nên tôi lắc đầu với vẻ mặt nóng bừng rồi lại gật đầu.
Anh sững sờ một lúc, cười khẽ rồi đưa tay tháo máy trợ thính của tôi ra.
Cả thế giới im lặng, tiếng bước chân trước cửa đột nhiên biến mất, nhưng nhịp tim của tôi vẫn đập mạnh như cũ.
Tôi chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn đã rơi xuống môi tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
! !
Tôi cả kinh mở to mắt. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nụ hôn đầu tiên của mình lại được trao vào lúc này.
Cố Dĩ Hà nhét chiếc máy vào túi, giơ tay che mắt tôi lại.
Tôi không thể nghe và nhìn thấy, dường như tôi và Cố Dĩ Hà là hai người duy nhất còn lại trên thế giới.
Môi Cố Dĩ Hà trúc trắc di chuyển trên môi tôi, tôi từ từ nhắm mắt lại, tim đập rộn ràng như chưa từng có.
Tôi không biết đã qua bao lâu anh mới rời khỏi môi tôi.
Bàn tay đang che mắt tôi không hề rời đi.
Một lúc sau, anh buông tay ra, lấy máy trợ thính trong túi ra đeo vào tai tôi.
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy đôi tai đỏ hồng của anh, dễ thương quá.
Muốn sờ.
Nhưng ngay khi tôi giơ tay lên đã bị anh nắm lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-di-ha/15.html.]
“Đây là nụ hôn đầu tiên của anh.” Cố Dĩ Hà giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Giang Giang, em phải chịu trách nhiệm với anh, không được chạy đâu đấy.”
Khuôn mặt vốn đã nóng của tôi lại càng trở nên nóng hơn.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định và nghiêm túc.
Tôi thề, không có ai có thể từ chối anh.
Tôi không thể từ chối nên gật đầu, sợ anh không tin nên tôi nói thêm: “Được.”
Cuối cùng, dưới sự xúi giục của Lục Uyển Uyển, tôi cũng đã thổ lộ tình cảm của mình trên diễn đàn tỏ tình.
Kết quả Cố Dĩ Hà vui vẻ dẫn tôi đi mời Lục Uyển Uyển một bữa thịnh soạn.
Năm thứ nhất trôi qua nhanh chóng. Những người ban đầu không mấy xem trọng mối quan hệ của tôi và Cố Dĩ Hà cũng bắt đầu gặm đường của chúng tôi. Ngay cả bạn cùng phòng của Lục Uyển Uyển cũng thường xuyên bảo cô ấy phát sóng trực tiếp cảnh rải đường.
Hướng đi này đôi lúc khiến tôi có cảm giác như đang chìm vào một giấc mơ ngọt ngào.
Mỗi sáng thức dậy tôi có cảm giác như thể mình đã đánh cắp một cuộc đời không phải của mình.
Ba mẹ tôi biết tôi và Cố Dĩ Hà ở cùng nhau vào cuối năm thứ nhất.
Tôi nói với họ trong bữa ăn.
Sau khi nghe tôi nói xong, bàn tay cầm đũa của ba tôi lơ lửng trên không một lúc lâu trước khi đặt xuống bàn.
“Ba không đồng ý.” Ông ấy nhìn tôi và nói.
17.
Tôi bị nhốt ở nhà.
Khi mẹ mang đồ ăn cho tôi, tôi đang nhờ Lục Uyển Uyển giúp đỡ.
“Giang Giang, ba con làm như vậy là vì tốt cho con thôi.” Mẹ ngồi cạnh tôi thở dài.
Tôi biết.
Mặc dù ba tôi đã không nói chuyện với tôi kể từ khi ông nói rằng ông không đồng ý vào ngày hôm đó, nhưng tôi biết ông chỉ muốn tốt cho tôi.
“Kể từ hôm đó, ba con rất chú ý đến những người xung quanh con, tính cách của họ, gia đình họ và cách họ đối xử với con. Ông ấy luôn biết rõ điều đó.” Mẹ nhìn tôi với ánh mắt tội lỗi.
Tôi biết hôm đó là khi nào.
Tay bà ấy đặt lên đầu tôi: “Khi con học năm cuối cấp ba, ba con còn hiểu rõ Cố Dĩ Hà hơn con. Gia cảnh bọn họ phức tạp, tính cách cũng không tốt…”
Mẹ nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi: “Ba mẹ chỉ mong con khỏe mạnh, hạnh phúc và sống một cuộc sống bình thường thôi”.
Khi bà ấy nói rằng chỉ muốn tôi khỏe mạnh và hạnh phúc, tôi có thể nghe rõ giọng bà ấy hơi run run.
Không ai trong chúng tôi đề cập đến điều đó, nó giống như một sự ngầm hiểu vậy.
Tay mẹ chạm đi chạm lại vào đỉnh đầu tôi rồi cuối cùng rơi vào tay tôi.
Bàn tay của bà ấy đầy những vết chai, và những vết chai dày đó chạm vào da tôi.