Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Dĩ Hà - 2

Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:13:27
Lượt xem: 895

2.

 

Chuông reo báo kết thúc giờ nghỉ trưa.

 

Tôi nhanh chóng lấy lại cuốn sách đặt trên cửa sổ để che nắng cho Cố Dĩ Hà.

 

Cậu ấy không thích ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình, vì vậy mỗi lần trước khi Cố Dĩ Hà ngủ, tôi đều lấy sách che cửa sổ cho cậu ấy, lúc cậu ấy thức dậy tôi sẽ lấy sách về.

 

Như thường lệ Cố Dĩ Hà chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi bàn, uể oải mở đôi mắt đẹp ra. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy tôi, mọi vẻ lười biếng trong mắt đều biến mất, cuối cùng khóe miệng cậu ấy nở một nụ cười tinh quái: “Lại mơ thấy chuyện đó.”

 

Cố Dĩ Hà chưa bao giờ cười với tôi, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy cười.

 

Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào người Cố Dĩ Hà, thật khó phân biệt là do nụ cười chói lóa hay ánh nắng ngoài cửa sổ chói lóa nữa.

 

Lúc này giáo viên từ bên ngoài bước vào, tôi còn chưa kịp suy nghĩ lời Cố Dĩ Hà nói thì đã bắt đầu vào học.

 

Hôm nay Cố Dĩ Hà có chuyện gì đó không ổn. Cậu ấy không nằm dài trên bàn hay trốn học mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi suốt cả buổi chiều.

 

Mãi đến khi tan học cậu mới đứng dậy và va vào chân bàn.

 

Tiếng đụng bàn vang lên tôi nghe còn thấy đau, nhưng cậu ấy lại ngây người nhìn vào cái chân bị đau, rồi ngơ ngác nhìn tôi.

 

“Anh Hà, đi thôi!” Một cậu bạn đứng ngoài thò đầu vào gọi.

 

Tôi biết chàng trai đó, tên là Khâu Vân , là một trong những đàn em của Cố Dĩ Hà.

 

Cố Dĩ Hà liếc mắt nhìn Khâu Vân , sau đó lại nhìn tôi.

 

“Mẹ kiếp!” Cậu thấp giọng mắng.

 

Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đã cảm nhận được cơn đau vừa rồi. Có lẽ những người giỏi đánh nhau đều có cung phản xạ dài.

 

Cố Dĩ Hà chưa bao giờ làm khó tôi sau giờ học, bởi vì cậu ấy luôn có vô số kèo đánh nhau và vô số buổi tụ tập. Nhưng hôm nay cậu lại không đi.

 

Lục Uyển Uyển, người cùng tôi về nhà đã nắm tay tôi sau khi quay sang nhìn tôi lần thứ ba, cô ấy lo lắng và cẩn thận hỏi tôi: “Giang Giang, hôm nay cậu lại chọc tức Cố Dĩ Hà à?”

 

Tôi lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, không trả lời, bước nhanh hơn một chút.

 

Không biết vì cái gì, Cố Dĩ Hà mang theo một nhóm người đi theo sau chúng tôi.

 

Hai ngày trước, Lục Uyển Uyển đột nhiên tỏ ra tốt bụng với tôi, muốn làm bạn với tôi và cùng tôi về nhà.

 

Tôi đột nhiên được quan tâm mà sợ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-di-ha/2.html.]

Cô ấy là người duy nhất ở đây sẵn lòng cùng tôi về nhà. Nếu hôm nay Cố Dĩ Hà muốn bắt nạt tôi trên đường, vậy thì có lẽ cô ấy sẽ không bằng lòng về nhà cùng tôi nữa.

 

Nhưng ngoài dự kiến, Cố Dĩ Hà đi theo chúng tôi mà không làm gì cả.

 

“Có thể là cậu ấy đang muốn đi đánh nhau, tình cờ đi ngang qua đây.” Lục Uyển Uyển cùng tôi trốn sau cửa sổ, nhìn bóng dáng Cố Dĩ Hà và mấy người phía sau cậu ấy, đưa ra kết luận này.

 

Tôi nghĩ kết luận của cô ấy rất hợp lý.

 

Điều này có nghĩa là ngày mai cô ấy vẫn sẽ đi học cùng tôi. Thật may vì Cố Dĩ Hà không có làm gì cả.

 

Nghĩ như vậy, sự chán ghét của tôi đối với cậu ấy vốn không nhiều, bây giờ đã bớt đi một chút.

 

Tôi nhìn chiếc ghế trống của Cố Dĩ Hà, có chút suy nghĩ. Đã ba ngày rồi cậu ấy không đến trường. Chẳng lẽ là buổi tối ngày đó cậu ấy thật sự đi đánh nhau?

 

Ngay khi tôi đặt bài kiểm tra điểm 0 được phát hôm nay lên bàn của Cố Dĩ Hà, cậu ấy đã xuất hiện bên cạnh tôi.

 

Bóng Cố Dĩ Hàđổ lên người tôi, tôi vô thức quay lại và nhìn thấy cậu ấy trong bộ đồng phục học sinh và mái tóc ngắn.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu mặc đồng phục kể từ khi chuyển đến đây.

 

Cố Dĩ Hà vốn đã rất đẹp trai, trước đây mái tóc hơi dài một chút tạo thêm vẻ lười biếng cho vẻ ngoài điển trai của cậu ấy. Hiện giờ Cố Dĩ Hà cắt tóc ngắn, kiểu tóc mà các nam sinh độ này rất ít người để, cộng thêm bộ đồng phục, trong rất gọn gàng sạch sẽ, mười phần thanh xuân. Đó là một vẻ đẹp khác mà tôi chưa từng thấy trước đây.

 

Nhiều bạn nữ trong lớp nhìn sang. Nhưng cậu ấy không để ý mà ném thẳng chiếc cặp sách qua đầu tôi lên bàn cậu ấy, chỉ che đi tờ giấy kiểm tra.

 

“Tôi...”

 

Tôi không có ý đọc bài kiểm tra của cậu ấy. Nhưng có nói thì cậu ấy cũng không nghe, tôi lại càng khó nói ra miệng.

 

Cậu ấy nhìn xuống tôi, khiến tôi cảm thấy có chút tội lỗi.

 

Ngay khi tôi nghĩ cậu ấy đang định yêu cầu tôi làm gì đó cho cậu ấy lần nữa, cậu ấy lại thở dài và nhảy từ bàn phía sau tôi sang chỗ ngồi của mình.

Tôi nhìn nơi cậu ấy vừa đứng, cảm thấy có chút lơ ngơ.

 

Cậu ấy đứng đó lâu như vậy mà chỉ muốn đi vào sao?

 

3.

 

Cố Dĩ Hà đã thay đổi.

 

Mọi người thì thầm rằng cậu ấy đã thay đổi.

 

“Anh Hà!” Khâu Vân thò đầu vào cửa lớp.

 

 

Loading...