Cố Diễm Ninh Yên - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-22 10:53:15
Lượt xem: 135
Tình cảnh bây giờ của Cố Diễm, so với thời gian ba năm ta gả cho hắn thật ra là chuyện rất bình thường.
Ta được Hiền Chính Đế tứ hôn cùng Cố Diễm vào năm chiến tích của hắn đang trên đỉnh cao.
Vốn dĩ ban đầu lão phu nhân nhắm vào thiên kim của Bắc Uy Hầu, nhưng công trạng của Cố gia quá lớn, Hiền Chính Đế làm sao có thể thành toàn hôn sự cho hai gia tộc lớn này, nó sẽ gây nguy hiểm cho hoàng quyền gã, cuối cùng chọn đến ta, phẩm cấp không cao lại là đích nữ của quan văn.
Hôn sự này vừa là đặc ân vừa là áp lực, Hiền Chính Đế lên ngôi không rõ ràng, kiêng kỵ Cố gia, cố tình không theo ý khiến ta bị trên dưới Cố gia coi thường.
Trong một năm, Cố Diễm ở chiến trường hết nửa năm, thời gian ở nhà không nhiều.
Mà ta lúc còn ở nhà mẹ đẻ đã được giáo huấn kỹ lưỡng, tính tình đã trở nên rất cam chịu, chưa bao giờ nói với Cố Diễm rằng mình ở Cố phủ đã chịu bao nhiêu khổ cực, dù ta có muốn thì hắn cũng sẽ không quan tâm.
Ta ngồi bên giường chờ Cố Diễm tỉnh lại, hắn lúc này đã vô cùng tiều tụy: “Đây là cuộc sống của ngươi trong phủ ba năm qua sao?”
Ta cười một tiếng: “Tướng quân, rốt cục ngài cũng biết cảm động rồi sao?”
Đôi mắt hổ phách của hắn nhìn ta: “Ngươi cảm thấy ta đã bạc đãi ngươi? Bây giờ đang muốn trả thù ta sao?”
Ta lại cười: “Tướng quân, người phạt ngươi là tổ mẫu, bắt ngươi cúi đầu nghe theo, để ngươi khốn khổ trong nội viện đều là do nữ nhân trong phủ, có liên quan gì đến ta đâu?”
Cố Diễm: “...”
Ta thấy hắn xoa xoa tay không trả lời.
Cố Diễm nhận lấy bát thuốc từ trong tay ta, nhìn thấy trên cổ tay ta có vài vết sẹo, cau mày nói: “Lúc trước ta đối xử với ngươi như vậy, bây giờ lại thay ta ra chiến trường chịu khổ, có đau không?”
Hắn nói về những vết sẹo đó, ta cứng rắn nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-diem-ninh-yen/chuong-4.html.]
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Cố Diễm cười khẽ: “Những vết sẹo này so với thân thể của ta quả thật là vết thương nhỏ”
Ta nhất thời nghẹn lời, sau khi gả cho Cố Diễm mặc dù ngủ chung giường, nhưng chúng ta chưa từng thân mật, phải đến khi hoán đổi thân xác với hắn, ta mới phát hiện trên lưng hắn có hơn 20 vết sẹo to nhỏ khác nhau, trải dài từ bả vai đến cổ tay.
Mỗi một vết thương là một chiến tích khác nhau.
Bỗng nhiên hắn trào phúng nói: “Ngươi ở nội viện còn không đánh thắng được Văn Châu, thì trên chiến trường sao có cơ hội thắng được?”
Hắn nói lời này, có lẽ hắn đã nhìn ra được những hiểu lầm lúc trước đều do Văn Châu hãm hại, nhưng mà ‘trên chiến trường sao có cơ hội thắng được?’ là ý gì.
“Cái gì mà không có cơ hội thắng, ngươi đang xem thường ta sao?”
Ta đang muốn nói cho hắn biết, thì đột nhiên có thánh chỉ được đưa đến.
Ta và Cố Diễm cùng nhau tiếp chỉ.
Trong thánh chỉ, Hiền Chính Đế ca ngợi kế hoạch đột kích ban đêm của ta ở biên giới cũng như việc ta đã chiếm được mười thành trì của nước địch.
Cố Diễm không tin được mà nhìn ta, trong mắt hắn, ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối cần người che chở, nhưng hắn không biết từ nhỏ ta đã học thuộc binh pháp, cũng từng đi theo huynh trưởng đánh vài trận nhỏ.
Đáng tiếc, ta lại sinh ra là phận nữ nhi, dù cho ta có văn võ song toàn đi nữa, cũng khó mà đi lên cao, buồn cười nhất là khi ta ở trong thân xác của Cố Diễm lại phát huy được tài năng cũng như thiên phú của mình.
“Nếu ta sinh ra không bị quy tắc kìm kẹp, có thể vị trí đại tướng quân này là do ta nắm giữ cũng nên”
Ta dùng giọng khiêu khích nói với Cố Diễm: “Ngươi nhìn xem, chỉ cần cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ không thua kém ngươi bao nhiêu”
Ta cứ nghĩ hắn sẽ tức giận, nhưng hắn chỉ cười nhẹ một cái.
Không biết có phải do ta nhìn nhầm hay không, hay do gương mặt của ta vốn ôn hòa, nếu không tại sao ta lại thấy trong nụ cười của hắn mang theo phần tự hào và kiêu hãnh.