Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Độc Trong Đêm Xuân - 01.

Cập nhật lúc: 2024-10-25 08:39:23
Lượt xem: 666

Khi tôi từ tỉnh ngoài trở về, đã là 11 giờ đêm.

 

Trời đang có tuyết rơi, tôi xách chiếc bánh kem bước nhanh về nhà.

 

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng mười hai, cũng là sinh nhật của Thẩm Kỳ.

 

Tôi nghĩ nếu tôi đi nhanh hơn chút nữa, có lẽ vẫn còn kịp nói với anh câu chúc mừng sinh nhật cuối cùng của ngày hôm nay.

 

Nhưng tôi chưa kịp về đến nhà thì đã thấy anh ở góc ngã rẽ trong con hẻm.

 

Anh đang đứng đối diện với một cô gái dưới ánh đèn đường, hình như là đang nói chuyện.

 

Tôi nhận ra cô gái đó, tên là Hà Thi Ngữ, là thanh mai trúc mã của anh.

 

Cuộc trò chuyện của họ dường như không vui vẻ.

 

Hà Thi Ngữ có vẻ kích động, giọng cô ấy có phần chói tai.

 

Vì đứng quá xa, tôi không thể nghe rõ tất cả, chỉ nghe lác đác vài từ ngữ mang tính xúc phạm.

 

Khuôn mặt của Thẩm Kỳ dần dần tái nhợt dưới những lời lẽ thô tục của cô ấy.

 

Tôi theo phản xạ định lao tới, nhưng rồi lại thấy Thẩm Kỳ - người luôn được coi là cao quý như đoá hoa trên đỉnh núi - tháo bỏ chiếc máy trợ thính, cúi đầu xuống, cẩn thận nắm lấy tay áo của Hà Thi Ngữ.

 

Đôi môi của anh, vì lạnh, đã chuyển thành màu tím tái, khẽ động đậy, nói với cô ấy: "Đừng nói nữa, tôi sẽ buồn."

 

Thật ra, với khoảng cách xa như vậy, tôi không thể nghe thấy giọng nói của anh.

 

Nhưng vì tôi đã từng học cách đọc khẩu hình cho anh, dù đã phai nhạt đi nhiều, tôi vẫn có thể đọc được những lời anh nói qua hình dáng đôi môi.

 

Từng từ từng chữ, đều là sự khiêm nhường cầu xin, đầy tôn kính và thành khẩn.

 

Tôi thu lại bước chân đã định bước ra, rồi quay người trở về nhà.

 

Sau khi tắm xong, tôi mặc bộ đồ ngủ bằng vải nhung san hô, ngồi khoanh chân trên chiếu tatami, mở chiếc bánh ra và thắp một ngọn nến.

 

Tôi tự nói với mình: "Chúc mừng năm mới, Hứa Tri Hạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-doc-trong-dem-xuan/01.html.]

Chiếc bánh đã xẹp xuống, vị cũng dính dính khó chịu.

 

Tôi lại lấy vài chai rượu từ tủ lạnh ra, vừa nhìn ngắm cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ, vừa uống hết từng chút một.

 

Khi Thẩm Kỳ đẩy cửa bước vào, trời đã bắt đầu sáng, còn tôi thì đã ngà ngà say.

 

Anh ấy nhìn thấy những chai rượu nằm lộn xộn trước mặt tôi, chân mày hơi nhíu lại, gần như là lùi lại một bước với vẻ ghét bỏ.

 

"Vì sao lại uống rượu?"

 

"Rượu có mùi hôi lắm."

 

Tôi cầm một lon bia còn nửa, loạng choạng bước về phía anh.

 

Tôi tiến một bước, anh lùi một bước.

 

Cuối cùng, anh rời khỏi phòng, đi vào phòng khách để rửa mặt và nghỉ ngơi, còn tôi ngã xuống đất, rượu cũng đổ lênh láng khắp nơi.

 

Tôi nghĩ, nếu bây giờ người say là Hà Thi Ngữ, chắc chắn Thẩm Kỳ sẽ không do dự mà chạy đến đỡ lấy cô ấy.

 

Anh ấy sẽ không để cô ấy ngã xuống đất như tôi.

 

Đáng tiếc, tôi không phải là cô ấy, và định mệnh đã khiến tôi không thể nhận được sự ưu ái của Thẩm Kỳ.

 

Ngày hôm sau, tôi ngủ đến trưa, khi tỉnh dậy đầu hơi đau vì say rượu từ hôm trước.

 

Trên bàn ăn có một phần bữa sáng: bánh mì nướng, trứng và một ly sữa.

 

Có lẽ chúng đã để quá lâu rồi.

 

Bánh mì rất khô, trứng có mùi tanh, và sữa thì lạnh đến mức khiến tôi muốn buồn nôn.

 

Tôi định đổ hết chúng vào thùng rác, nhưng nghĩ lại lãng phí thực phẩm sẽ bị trời phạt, nên tôi ngồi vào bàn và miễn cưỡng ăn vài miếng.

 

Tôi nghĩ, có lẽ đây sẽ là bữa sáng cuối cùng do Thẩm Kỳ làm cho tôi.

 

Tính cách của Thẩm Kỳ có chút vấn đề, khi gặp chuyện sẽ không chịu giao tiếp, càng không xin lỗi, chỉ im lặng.

 

Loading...