Cô Gái Ba Phút Nhiệt Tình - 16.
Cập nhật lúc: 2024-10-05 10:38:47
Lượt xem: 181
Và với bản tính thích để bụng, tôi đã cố tình hỏi điểm của Triệu Tư Vũ. Không biết có phải vì chuyện đó ảnh hưởng hay không, mà điểm của cô ta còn không qua nổi mức điểm của một trường đại học hạng hai, khả năng cao là phải học lại.
Tôi hài lòng cất điện thoại đi, vội vàng ăn vài miếng cơm, rồi theo chỉ dẫn của thầy Lý quay lại trường.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, tôi mặc chiếc váy hiếm khi nào mặc, đạp chiếc xe đạp mới mà mẹ mua cho tôi đến trường cấp ba.
Ngày hôm đó trời nắng đẹp lạ thường, ánh nắng xuyên qua hàng cây xanh rợp bóng, khi sáng khi tối chiếu lên người tôi.
Gió thổi tung tà váy, như cánh buồm đang căng gió.
Từ xa, tôi thấy dưới bức tường hoa hồng trước cổng trường có hai người đang đứng.
Kỷ Trường Phong mặc áo thun đen, còn Giang Xuyên mặc sơ mi trắng.
Hai người họ đứng song song nhau, đều mỉm cười nhìn tôi.
(Chính văn hoàn)
(Phiên ngoại hai kết cục, chọn kết cục bạn muốn xem)
Phiên ngoại Kỷ Trường Phong – Cảm xúc thầm yêu
Suốt mười lăm năm đầu đời, tôi không biết cảm giác thất bại là như thế nào.
Sau khi vào cấp hai, người đầu tiên tôi quen biết chính là Lộ Tử Cầm.
Hôm đó bước vào lớp học, tôi mặt mày cau có, định tìm một đứa thuận mắt để thu nạp làm đàn em.
Ánh mắt lướt một vòng quanh lớp, cô ấy đang ngồi trên bàn, đầu mũi chân móc vào chân ghế đung đưa qua lại, rồi cứ thế đập vào mắt tôi.
Cô ấy để tóc dài vừa phải, có chút lộn xộn, nhưng lại rất gọn gàng.
Chỉ ba ngụm là uống hết một hộp sữa chua, sau đó nghiêng đầu, giơ tay, ném cái hộp trống rỗng trúng ngay vào thùng rác xa tít ở phía xa.
Cứ như vậy, từ việc tôi định thu nạp đàn em, biến thành tôi làm đàn em của cô ấy.
Rõ ràng là cô ấy không nhận ra điều này, dù có nhận ra cũng sẽ không để tâm, vì trong lòng cô ấy, tình bạn của chúng tôi cứ tự nhiên như thế mà trở thành những người anh em tốt, cùng nhau trốn học đi quán net, cùng nhau đánh nhau.
Tình bạn… chỉ là cô ấy nghĩ đó là tình bạn.
Sự hung dữ và nghiêm nghị mà tôi chưa từng che giấu trước mặt người khác, chỉ cần cô ấy xuất hiện, liền ngoan ngoãn thu lại.
Là cái kiểu chỉ cần cô ấy ném một chiếc đĩa bay ra xa thì tôi cũng sẽ chạy đến nhặt về cho cô ấy.
Lộ Lộ không thích mùi thuốc lá, vì thế tôi bỏ thuốc, mỗi lần đến tìm cô ấy đều ngậm một cây kẹo mút.
Sinh nhật của tôi, cô ấy tặng tôi một cái bàn chải đánh răng điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-gai-ba-phut-nhiet-tinh/16.html.]
“Cậu thích ăn kẹo như vậy, tôi thực sự sợ cậu sâu răng.”
Tôi luôn cảm thấy trên người cô ấy có một loại khí chất kỳ lạ nhưng đặc biệt cuốn hút, sau này dần dần mới hiểu ra, cái sự lười nhác tùy ý mà thẳng thắn ấy, có sức hút c.h.ế.t người đối với tôi.
Cô ấy biết nhà tôi rất giàu, nhưng hoàn toàn không để tâm.
Điều đó đối với cô ấy chẳng có chút quan trọng nào.
Cô ấy có một thế giới tròn đầy và hài hòa của riêng mình, bất kỳ mối quan hệ nào cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong thế giới ấy.
Ban đầu tôi không nghĩ quá sâu xa như vậy, chỉ đơn thuần cảm thấy ở bên cô ấy rất vui vẻ.
Cho đến khi điểm thi vào cấp ba được công bố, một cách thẳng thừng cho thấy: cô ấy đỗ vào trường trọng điểm của tỉnh, còn tôi chỉ có thể vào một trường phổ thông bình thường.
Tôi bỗng nhiên hoảng loạn.
Cuộc sống cấp ba không có Lộ Lộ thật nhạt nhẽo và buồn tẻ, tuy rằng tôi nhanh chóng kết giao thêm vài người bạn xấu, nhưng những ngày tháng ấy cũng chẳng hề trở nên tốt đẹp hơn.
Chiều hôm đó tan học, cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn: “Cuối tuần gặp nhau ăn cơm nhé?”
Chính vào khoảnh khắc đó, tôi đã đưa ra một quyết định vô cùng kiên quyết trong lòng.
Tôi phải thi đỗ vào ngôi trường đó, để gặp lại cô ấy.
Nghe được chí hướng cao cả của tôi, ba tôi rất vui, ông đã mời những giáo viên giỏi nhất đến để kèm cặp cho tôi.
Trước đó tôi sống một cuộc đời lông bông, kiến thức nền tảng thiếu thốn vô cùng, bây giờ phải học bù lại, thực sự rất vất vả.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô ấy, nghĩ đến những buổi chiều cùng nhau trốn học leo tường, hình ảnh tôi và cô ấy cùng sánh bước trên con đường nhuộm đỏ ánh hoàng hôn.
Trong lòng tôi lập tức trào dâng sức mạnh vô hạn.
Hai năm đó tôi gần như rất ít liên lạc với cô ấy, và cũng không hề nói cho cô ấy biết mục tiêu của mình là gì.
Trước khi mọi chuyện chắc chắn, tôi không muốn để cô ấy nghĩ tôi là loại người chỉ biết nói mà không làm được.
May thay, cuối cùng tôi đã thành công.
Cách hai năm, tôi lại một lần nữa đứng chung lớp với cô ấy, bục giảng của lớp thí nghiệm cao lắm, vì thế tôi nhìn thấy rõ trong mắt cô ấy ánh lên sự ngạc nhiên thoáng qua, và cả………. nam sinh ngồi bên cạnh cô ấy.
Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Tâm tư của Lộ Lộ thực ra rất dễ đoán, vì cô ấy làm gì cũng theo đúng ý mình, thẳng thắn mà chân thật.
Nhưng may mắn thay, tôi đã đến kịp lúc, không chậm trễ.