CÔ GÁI "THAM" - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:17:45
Lượt xem: 916
Lúc này, Giang Tiểu Ngư đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt hận ý: “Anh cầu xin cô ấy mà anh cũng không thèm hỏi ý kiến tôi sao?”
“Chỉ cần anh hứa, anh sẽ không bao giờ rời xa tôi.”
“Tôi sẽ cho anh tiền, được không?”
9.
Tôi nheo mắt lại, hóa ra đây chính là mục đích.
Làm Bạch Thần rớt xuống đáy, sau đó trở thành vị cứu tinh duy nhất của hắn một lần nữa.
Tính chiếm hữu của Giang Tiểu Ngư này gần như điên cuồng.
Bạch Thần xấu hổ cắn môi, có lẽ là thật sự sợ bị bắt được nên cuối cùng cũng gật đầu.
Giang Tiểu Ngư khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của hắn: "Vậy thì tốt."
Nói xong, cô ta lấy thẻ ngân hàng ra, chuẩn bị trả lại cho hắn.
Tiểu Mạnh đến bên cạnh tôi nói: “Chị Tinh, em đến phòng Giang Tiểu Ngư xem, không có dấu vết của tiểu quỷ.”
Tôi cau mày, chẳng lẽ là mình nhìn lầm sao?
Đúng lúc này, giọng nói the thé của Bạch Thần vang lên: "Cô đang đùa tôi à!"
Tôi đi theo âm thanh đó.
Hóa ra đang định quẹt thẻ để trả tiền nhưng lại bị nhắc nhở "không đủ số dư".
Người đòi nợ cảm thấy mình bị lừa nên tát Bạch Thần ngay tại chỗ.
Bạch Thần nhịn không được, liền mắng Giang Tiểu Ngư.
Giang Tiểu Ngư vẻ mặt kinh hãi, lẩm bẩm: "Không có khả năng, trong thẻ của tôi rõ ràng có tiền."
Khóe miệng tôi giật giật nhìn về phía "Tham" đang ở trên người Giang Tiểu Ngư:
Nhưng sao có thể không có tiền, "Tham" không cướp hết của ai, cô ấy sẽ hạ thủ lưu tình.
Lúc này, một tiếng kinh ngạc vang lên:
"A! Có người ch. ế. t rồi!"
Chưa kịp nói xong, t.h.i t.h.ể của đạo diễn đột nhiên rơi xuống giữa phòng tiệc.
Chiếc bụng bia biểu tượng lúc này cũng xẹp xuống như bị nuốt chửng.
Một sợi quỷ khí lóe lên nhanh chóng.
Tôi và Tiêu Ngận Soái nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo.
Một tràng cười u ám xen lẫn tiếng cười hồn nhiên của trẻ con vang lên, hướng về phía cầu thang xa xa.
Ngay lúc đang định chặn tiểu quỷ lại thì đối phương đột nhiên biến mất trong không khí.
Ngay cả trong lĩnh vực huyền học điều này cũng không hợp lý!
Tiêu Ngận Soái phản ứng: "Tiểu quỷ này do Giang Tiểu Ngư lấy con mình làm ra. Có lẽ nó đã được triệu hồi về thân thể của mẹ nó."
Khi chúng tôi quay lại phòng tiệc, các nhân viên cảnh sát đã đến, trong cục đã đánh tiếng nên họ đưa tới những người quen.
Giang Tiểu Ngư đang cố gắng làm mất uy tín của tôi: “Nhậm Tinh Tinh có mối thù với đạo diễn, cô ấy hiện không có ở đây, vì vậy có lẽ cô ấy là kẻ sát nhân."
Cư dân mạng cũng đang thảo luận sôi nổi:
[Đây có thể là một kịch bản?]
[Không thể nào, cái xá. c này quá sống động.]
[Nhậm Tinh Tinh tình cờ đi vắng, chẳng lẽ cô ấy là hung thủ?]
Viên cảnh sát dẫn đầu đội đổ mồ hôi đầm đìa, muốn tắt phát sóng trực tiếp, nhưng dù rút phích cắm hay ấn công tắc đều vô ích.
Bên cạnh t.h.i t.h.ể của giám đốc, một số cảnh sát đang thu thập bằng chứng.
Một người trong số họ đang định với lấy chiếc dây buộc tóc màu hồng rơi xuống đất.
Vẻ mặt của tôi thay đổi tôi hét lên: "Đừng cử động!!!”
10.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-gai-tham/chuong-6.html.]
Mọi người nghe tiếng thì dừng lại, tất cả dường như đều sợ hãi trước tôi.
Giang Tiểu Ngư đổ thêm dầu vào lửa: "Cái gì? Đó có phải là bằng chứng g.i.ế.c người của cô không?"
Cư dân mạng cũng không nói nên lời:
[Vừa rồi tôi còn hảo cảm với cô ấy, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy không nói nên lời.]
[Nói cảnh sát không thu thập chứng cứ? Sao cô ta dám? ]
[Hehe, chắc cảnh sát sẽ sớm bắt cô ấy thôi.]
Tôi vừa mới nói xong thì viên cảnh sát vừa thu thập chứng cứ đã chạy tới chỗ tôi:
"Ô ô ô, Chị Tinh.”
“Tôi chỉ chạm vào thứ đó thôi! Nó sẽ không sao đâu, phải không?"
"Nhanh lên, giúp tôi xem"
11.
Trong khoảnh khắc, cả thế giới giả tưởng và thế giới thật đều im lặng.
Tôi bất lực nhìn bàn tay trước mặt, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác:
“Cậu biết cái gì mà động tay động chân!”
“Quy trình xử lý vụ án quên hết rồi sao?”
“Trở về cục xin bùa trừ tà đi, có lẽ sắp tới sẽ hơi xui xẻo đấy."
Người dẫn đầu đội cảnh sát cũng bước đến gần tôi nói:
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Chị Tinh, đã lâu không gặp."
“Lần này bên trên nhờ chúng tôi giúp đỡ chị.”
Tôi gật đầu, nhỏ giọng nói chuyện với anh ta.
Mọi người có mặt và cư dân mạng đều sửng sốt:
[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?]
[Chị Tinh của chúng ta có kế hoạch gì không?]
[Tôi quá hưng phấn, tôi đã nhìn thấy một nhà huyền học trong giới giải trí.]
Trong lúc hỗn loạn, Giang Tiểu Ngư đi về phía cửa mà không để lại dấu vết.
Tiêu Ngận Soái cao giọng nói:
"Giang tiểu thư, sợ rằng cô cùng con mình phải ở lại."
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều hướng về Giang Tiểu Ngư.
Mọi người xôn xao bàn tán:
“Không phải Giang Tiểu Ngư nói cô ấy rất bảo thủ sao?”
“Tôi nhớ trước đây cô ấy và Bạch Thần từng tỏ ra tình cảm, hai người tuyên bố sẽ “giữ nguyên sự trong sáng và chờ đợi định mệnh.”
“Vậy con của cô ấy là của ai?"
Ánh mắt Bạch Thần chạm vào mắt Giang Tiểu Ngư, hắn lập tức nói rõ:
"Không liên quan gì đến tôi.”
"Ai biết cô cùng với tên đàn ông nào sinh ra."
Tôi lập tức biết có chuyện không ổn.
Ảo tưởng cuối cùng về tình yêu đích thực của Giang Tiểu Ngư đã bị chính Bạch Thần cắt đứt.
Cô ta chợt cười.
Trên mặt hiện lên một tia hung ác nói rằng mọi thứ đã tan vỡ.
Cô ta tự lẩm bẩm:
"Là các người ép tôi, một khi đã như vậy, tất cả mọi người đều phải ch. ế. t đi!"
Khi giọng nói của cô vừa dứt, bóng dáng một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.