Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cơ hội cuối cùng - Phần 10 (END)

Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:42:51
Lượt xem: 2,243

28

Khi tôi mang thai được năm tháng, tôi tình cờ thấy thông tin trên TV rằng một nhà thiết kế mà tôi thích đang tuyển dụng những người học việc.

Trong bữa ăn, tôi nói chuyện với Bùi Nhiên. Bùi Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi: "Bà ấy rất giỏi sao?"

Tôi gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ: "Ở Trung Quốc... à không, trên thế giới này, bà ấy là một hiện tượng bùng nổ."

Sáng sớm hôm sau, Bùi Nhiên gọi tôi dậy và bảo tôi đi cùng anh ấy. Khi tôi xuống cầu thang, tôi thấy rằng anh ấy đã thu dọn hành lý của chúng tôi.

Tôi nhìn những túi lớn nhỏ trước mặt, ngẩn người: “Chúng ta đi đâu đây?”

Bùi Nhiên nhặt túi lên: "Thử đi."

Nhìn thấy sự do dự trong mắt tôi, anh ấy trao cho tôi một cái nhìn khích lệ: "Xin được việc thì về nhà ăn thịt. Xin không được thì về nhà sinh con, có gì to tát đâu, trời có sập xuống anh cũng ủng hộ em."

"Em không muốn gặp bà ấy sao? Vợ anh dịu dàng và năng động như vậy. Sao anh có thể cản trở em chạy theo một tương lại tốt đẹp hơn?"

Hết câu, anh ấy lại bắt đầu tán tỉnh:

"Cứ đi và theo đuổi ước mơ của em đi, anh hứa, anh sẽ ngoan ngoãn phục vụ hai mẹ con."

"Dù em ở đâu cũng là nhà của anh, em ở đâu, anh sẽ ở đó."

"Anh sẽ cùng em đi đến tận cùng trái đất."

Tôi đã rơi nước mắt.

"Cảm ơn."

"Bùi Nhiên, anh thật là tốt."

29

Không ngờ tôi lại gặp Chu Kỳ. Bước ra khỏi phòng phỏng vấn, tôi thoáng thấy anh ta.

Từ khi học đại học, anh ta cũng như tôi, rất thích nhà thiết kế này.

Anh ta trông không được khỏe lắm với đôi mắt trống rỗng.

Tôi đứng trước mặt anh ta, anh ta đờ đẫn nhìn tôi một lúc lâu mới nhận ra tôi.

"Cẩn Đường, em không sao chứ?"

Tôi cười: "Rất tốt."

Anh ta nhìn cái bụng phình to của tôi, im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh ta có đối xử tốt với em không?”

Tôi biết anh ta đang ám chỉ Bùi Nhiên.

Nghĩ đến người đàn ông đang yên lặng đợi mình dưới lầu, khóe môi tôi cong lên tươi tắn: “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”

Anh ta gật đầu, gượng cười: "Vậy thì tốt."

"Anh đã không nhận ra cho đến khi em rời đi là anh không thể làm bất cứ điều gì mà không có em."

Hồi lâu sau, anh ta cười khổ nói: “Bà ấy không hiểu ý tưởng của anh, anh cảm thấy điều mình làm bây giờ thật vô nghĩa, thậm chí còn không biết có nên đi phỏng vấn hay không.”

"Tôi không nghĩ như vậy."- Tôi nhìn chiếc cằm gầy, nhọn của anh.

Nhớ lại những gì Tang Ninh đã nói, nhà họ Tần có cơ nghiệp vĩ đại và Chu Kỳ đã phải chịu đựng rất nhiều.

"Chu Kỳ, hãy phấn chấn lên đi."

Tất cả những gì tôi có thể làm là động viên anh ta bằng lời nói. Tôi hy vọng anh ta lấy lại sự tự tin như trước đây. Tốt hay xấu gì, đó là sự lựa chọn của anh ta. Nếu Chu Kỳ không muốn, không ai có thể đưa ra bất kỳ quyết định nào thay anh ta.

Thấy cũng đã muộn, tôi mỉm cười tạm biệt:

"Tôi đi đây, chồng tôi đang đợi."

“Tôi đã bỏ cuộc rồi. Anh cũng nên điều chỉnh trạng thái của mình đi”

30

Buổi tối, khi tôi nằm trên giường, Bùi Nhiên giúp tôi thoa dầu ô liu.

"Hôm nay có vui không?"

"Tất nhiên là vui rồi."

Vừa nhắc đến chuyện này, tôi đã không kìm được sự phấn khích: “Đủ để em vui vẻ trong một thời gian dài”.

“Anh biết không, lúc em nắm tay bà ấy không buông, vẻ mặt bà ấy rất sợ hãi.”

"Có lẽ bà ấy nghĩ em là một fan cuồng của bà ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-hoi-cuoi-cung/phan-10-end.html.]

Bé con dường như cảm thấy tâm trạng vui vẻ của tôi nên trở mình vài lần.

"Con đạp em này."

Bùi Nhiên vuốt ve cái bụng mũm mĩm của tôi, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng làm đau mẹ."

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi duỗi chân vào lòng anh: "Anh không hỏi em có được chọn không?"

Bùi Nhiên cúi đầu nghiêm túc thoa dầu, sau đó cười nói: "Vậy em có được chọn không?"

“Không.” Tôi thành thật trả lời: “Thật ra em đã biết mình không được chọn.”

"Có quá nhiều người xuất sắc, em sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ."

“Được, được.” Bùi Nhiên giúp tôi đặt gối bà bầu, cúi đầu hôn tôi: “Ngày mai phải cố gắng nhiều hơn, bây giờ nhắm mắt lại đi ngủ.”

"Em chưa buồn ngủ, đừng tắt đèn."

Bùi Nhiên hỏi: "Em không mệt sao?"

Tôi gật đầu: “Không mệt”.

Bùi Nhiên mỉm cười.

Sau đó, mặt anh càng lúc càng gần tôi, nhẹ giọng dỗ dành bên tai tôi: “Vậy chúng ta làm cái khác nhé?”

Khuôn mặt già nua của tôi ửng hồng, tôi vỗ vỗ bàn tay phiền phức của anh ấy: "Mặt mũi anh để ở đâu? Không sợ con nhìn thấy à."

"Cái này gọi là giáo dục yêu thương."

Bùi Nhiên nói chuyện thì nghiêm túc nhưng anh ấy không làm những việc nghiêm túc.

Tôi nhìn vào mắt anh ấy, lập tức như bị mê hoặc.

"Bùi Nhiên..."

Bùi Nhiên hôn lên môi tôi.

"Gọi anh là chồng."

Rất lâu sau, anh ôm tôi, hỏi: “Em có mệt không?”

Tôi thật thà nép vào lòng anh, ngoan ngoãn gật đầu: "Mệt."

"Ngủ hay không?"

Tôi vội cất chiếc gối bà bầu đi, nhắm mắt lại vội vàng gật đầu.

"Làm ơn tắt đèn đi."

"Em đi ngủ đây."

"Cảm ơn."

31

Ngày nhóc con chào đời, Bùi Nhiên còn khóc nhiều hơn cả tôi.

Khi tôi được đẩy ra khỏi phòng sinh, mắt anh đỏ hoe. Anh ấy ôm con gái chúng tôi và cười toe toét đến tận mang tai.

"Em thích cảm ơn nhiều như vậy, cho nên gọi con là Bùi Tà."

“Cái quái gì vậy?” -Tôi gần như nhảy lên và đ.á.n.h anh ấy

Cuối cùng, chính tôi là người đặt tên cho đứa trẻ.

Tôi muốn con gái một cuộc sống hạnh phúc và suôn sẻ. Sinh vào tháng 9, biệt danh là Cửu Cửu.

Khi Cửu Cửu được hai tuổi, Bùi Nhiên đưa chúng tôi đến thăm mộ ông bà.

Tôi dập đầu mấy cái: "Mong bà nội phù hộ cho cháu, sang năm mới cháu sẽ giảm được mười cân, ngày càng xinh đẹp, phát tài phát lộc. Mọi việc sẽ suôn sẻ. Cảm ơn bà."

Bùi Nhiên ôm Cửu Cửu, không thể nhịn cười:

"Bà nội, đừng nghe Cẩn Đường nói nhảm."

"Chỉ cần cho cô ấy khỏe mạnh, bình an."

Trận tuyết rơi vào ngày hôm kia, băng trên đường vẫn chưa tan, những ngọn cỏ đang lấp ló dưới tuyết, Bùi Nhiên một tay ôm Cửu Cửu, tay kia ôm tôi, bước về nhà với những bông hoa mùa xuân đang đến.

Tôi tin chắc rằng gương vỡ không lành, nhưng cây c.h.ế.t thì có thể có mùa xuân.

Sang xuân hoa sẽ nở.

Tôi đang ở trong mái ấm của mình rồi.

(--END--)

Loading...