Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Có Không Giữ, Mất Tiếc Ghê! (Báo Thù Nam Cặn Bã) - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-05-10 22:05:43
Lượt xem: 957

Mấy hôm nay Khương Hoán mất liên lạc với tôi.

Cậu ta cũng liên tục nhận được những thứ tôi gửi bằng địa chỉ ẩn danh.

Đây đều là những món quà chính tay tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng khi còn bên nhau, chiếc khăn quàng cổ tự đan, tai nghe tôi dành dụm để mua cho Khương Hoán, chiếc bùa bình an thỉnh từ trên chùa về.

Đó đã từng là sự chân thành và tình yêu của tôi.

Đáng lẽ đống đồ sẽ tặng cậu ta vào ngày sinh nhật.

Tôi chỉ không ngờ rằng, chúng lại là công cụ để tôi trả thù cậu ta.

Sau khi Khương Hoán nhận được đống đồ đã không còn giữ được bình tĩnh.

Cậu ta liên tục gọi điện cho tôi như phát điên, mỗi ngày đều chuyển cho tôi số tiền khổng lồ.

Giống như càng chuyển nhiều tiền thì càng chứng tỏ cậu ta yêu tôi đến nhường nào.

[Phùng Miên, em nghe điện thoại được không?]

[Miên Miên, tất cả là lỗi của tôi, là tôi đã hiểu lầm em rồi.]

[Phùng Miên, tôi xin em, hãy nghe điện thoại đi.]

[Tôi không nên bắt nạt em, Miên Miên, làm ơn, đừng phớt lờ tôi, có được không?]

[Tôi đã thích em lâu như vậy rồi, bao nhiêu năm qua em vẫn là người tôi thích nhất… Tôi chỉ là quá tức giận nên mới làm ra những chuyện ấu trĩ như thế.]

Vậy còn những cô gái mà cậu đã làm tổn thương bao năm qua thì sao? 

Bọn họ được xem là gì chứ?

Bọn họ chỉ là một phần trong trò chơi tình yêu nhàm chán của cậu ấm giàu có như cậu ta thôi sao?

Nửa tháng sau.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-khong-giu-mat-tiec-ghe-bao-thu-nam-can-ba/chuong-20.html.]

Trong một đêm mưa tầm tã, một cô gái đã biến mất nửa tháng là tôi đây, chủ động xuất hiện dưới mưa trước cửa nhà Khương Hoán, mang theo sự si tình nhưng không nỡ buông tay của mối tình đầu phát huy đến cực điểm.

Tôi hé miệng định nói gì, nhưng rồi lại ngất xỉu trong vòng tay của Khương Hoán.

Nhìn sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy trắng đang hoảng sợ.

Trong lòng tôi không những không có cảm xúc gì, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Làm như cậu ta yêu tôi lắm vậy.

Diễn đến mức bản thân cậu ta sắp phải tin là thật luôn rồi.

Đêm đó tôi bị sốt cao.

Khương Hoán vụng về vắt chiếc khăn tay thấm mồ hôi cho tôi.

Tôi vừa lẩm bẩm vừa quơ quào nắm đại thứ gì đó, cuối cùng tôi giữ chặt lấy tay cậu ta không buông.

Mắt tôi ngấn lệ thì thầm:

“Khương Hoán... Đừng đi mà.”

“Hình như... hình như tôi lại mơ thấy cậu rồi.”

Cuộc đời giống như một vở kịch, tất cả đều nhờ vào diễn xuất.

Chân thành, chính là đòn tất sát tốt nhất.

Nếu không vì trước đây tôi đã từng yêu cậu ta, chắc có lẽ tôi đã không diễn được hay đến vậy.

Sau đó tôi nghe thấy một tiếng thở dài.

Khương Hoán cúi người xuống, cởi quần áo nằm lên giường ôm tôi vào lòng, hôn đi hôn lại sau gáy tôi.

Khi ấy tôi đã biết, chúng tôi sắp thắng cuộc rồi.

 

Loading...