Có Không Giữ, Mất Tiếc Ghê! (Báo Thù Nam Cặn Bã) - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-08 21:28:02
Lượt xem: 2,390
Quay lại ngồi cạnh Hà Lịch.
Anh bị bạn học của tôi chuốc có chút say: "Miên Miên, bọn họ muốn anh hôn em, có được không?"
Tôi vô thức trốn tránh: “Như vậy không tốt lắm…”
Anh lập tức đáp: “Xin lỗi, anh vô ý quá.”
Thật ra hôm nay là ngày đầu tiên tôi và Hà Lịch ở bên nhau.
Sáng sớm mẹ đã giục tôi đi xem mắt, nên tôi đã tìm đến Hà Lịch, định nhờ anh giả làm bạn trai cùng tôi đến buổi họp lớp vào buổi tối.
Hà Lịch cũng vui vẻ nhận lời.
Trình Vũ cầm điếu thuốc, đột nhiên phì cười: “Phùng Miên, đừng nói anh ấy là do cậu nhờ đến để đóng giả làm bạn trai nha?”
Cô ta vừa dứt lời, ngoài cửa đã có vài bạn học vừa hút thuốc bước vào.
Tôi mặt đỏ tía tai, mượn men rượu chủ động hôn lên má Hà Lịch.
Tiếng hò hét ngày một lớn hơn.
Dường như tôi cảm thấy ánh mắt rực lửa đã dán chặt lên người kể từ khi bước vào cửa.
Đường Bối Bối cuối cùng cũng tới.
Tôi xuống tầng dưới đón cô ấy.
Vừa bước ra khỏi phòng được vài bước.
Phía sau đã vang lên tiếng bước chân của ai đang theo sát tôi.
Tôi còn chưa kịp quay lại nhìn thì đã bị kéo vào một góc tối vắng vẻ không người qua lại.
Đồng tử Khương Hoán tối sầm.
Nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt lập tức ập đến.
Cậu ta cúi đầu hôn tôi, như thể ganh tị đến phát điên: “Hai người ngủ với nhau, hắn có chiều chuộng em như tôi không?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Phùng Miên?”
Thật xấu hổ làm sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-khong-giu-mat-tiec-ghe-bao-thu-nam-can-ba/chuong-5.html.]
Sự nhiệt tình và phản ứng trong tiềm thức đã bất giác đánh thức những hồi ức chôn sâu tận đáy lòng.
Đó là điều mà tôi không hề mong muốn nhớ lại, những thứ vượt quá mức độ chịu đựng của tôi.
Năm đó sắp tốt nghiệp.
Tôi đã ngủ với Khương Hoán.
Lần đó, Khương Hoán đã mấy ngày không đến trường.
Tôi là lớp trưởng.
Giáo viên phụ đạo gọi vào số điện thoại nhưng không ai bắt máy, nên nhờ tôi đến nhà tìm.
Đáng lẽ là giáo viên phụ đạo sẽ đi, mà giữa chừng lại có hai học sinh ẩu đả đánh nhau nên phải qua đó xử lý.
Khi tôi đến nhà Khương Hoán.
Là dì lao công nhà cậu ta mở cửa cho tôi.
Trong nhà Khương Hoán không có ai, dì nói với tôi rằng cậu ta đang bơi.
Tôi tìm thấy hồ bơi trong nhà, vừa nhìn đã thấy bóng người đang bơi lên xuống trong hồ.
“Khương Hoán, cô bảo cậu nghe điện thoại của cô ấy, hỏi cậu vì sao mấy ngày nay không đến trường?"
Bóng đen bơi dưới nước, tốc độ nhanh như người cá.
Trong chớp mắt, cậu ta đột nhiên nhảy ra khỏi nước.
Eo hẹp vai rộng đôi chân dài.
Còn có cơ bụng hoàn hảo cũng lộ ra.
Tôi nhắm mắt lại, quay mặt đi, ném cho cậu ta một chiếc khăn: “Theo tôi đến trường.”
Khương Hoán đưa tay kê đầu nằm sấp ở thành hồ bơi, chậm rãi trêu chọc tôi: “Lớp trưởng à, tôi bệnh rồi.”
Tôi lùng nói: “Vậy tôi sẽ cùng cậu đến bệnh viện khám, khi nào có kết quả xét nghiệm, tôi sẽ gửi cho cô.”
Khương Hoán ậm ừ một tiếng.