Cô là người hiện đại xuyên tới? Thú vị đó nhưng xin lỗi, ở đây không hoan nghênh cô - Chương 10 + Chương 11 + Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:15:04
Lượt xem: 226
11.
Vài tháng sau, nhà họ Trịnh có tiệc hỉ, Trịnh nhị tiểu thư xuất giá, Trịnh gia mời mẫu thân ta tới dự để làm lễ bởi mẫu thân ta là mệnh phụ duy nhất trong Kinh Thành, vì thế họ cũng gửi thiệp mời cho ta.
Mặc dù ta không hề muốn chút nào bởi nếu ta đi kiểu gì ta cũng sẽ chạm mặt với Trịnh ngũ tiểu thư nhưng họ đã trao thiệp tận tay, lại còn đích thân trưởng bối nhà họ Trịnh nữa, nên ta không thể không đi.
Đến ngày hỉ, Ngư Kỳ búi tóc cho ta, dùng châm cài mà hoàng hậu đã ban tặng cho ta. Châm cài này rất quý giá nên rất hiếm khi ta mới sử dụng, ta chỉ sử dụng chúng vào những ngày lễ quan trọng hay có những bữa tiệc nào đó cần thể hiện uy danh của mình.
Xiêm y của ta cũng không hề kém cạnh, là lụa tơ tằm bởi những con tằm chất lượng tốt nhất, những con tằm này được lựa chọn rất kĩ càng. Và tấm lụa này ta cũng trân trọng không kém, không phải là vì được ban tặng mà là phu quân của ta tự tay nuôi và dệt.
12.
Khi ta đến nơi, muội muội cùng cha khác mẹ của Trịnh Mộ Hi đã đứng sẵn ngoài cửa chào đón ta.
Vì gần đây Trịnh Mộ Hi được rất nhiều sự chú ý nên muội muội của nàng ta cũng dần bộc lộ tài năng. Mặc dù cả hai khác mẹ nhưng y rất quan tâm và thích Trịnh Mộ Hi từ khi y còn nhỏ.
Ta hàn huyên vài câu với y, cảm thấy y đáng tin cậy hơn chị gái của y.
Y nói với ta rằng nhất định là lúc tỉ tỉ của y bị đuối nước hẳn là tổ tiên thương nên mới phù hộ cho nàng khiến nàng trở nên thông minh hoạt bát như vậy.
Ta mỉm cười không nói gì, rồi từ biệt y một cách khéo léo. Y cũng vui vẻ mà chỉ đường cho ta tới nơi tổ chức tiệc, còn nói với ta rằng mong được gặp lại ta và trò chuyện với ta nhiều hơn.
Ta cũng hỏi lí do thì y vô tư đáp rằng tỉ tỉ y mặc dù trở nên khác với ngày trước nhưng tỉ tỉ y không hề quan tâm tới y nữa, tỉ tỉ y ngạo mạn hơn và thường coi thường người khác.
Sau khi từ biệt y, ta liền đi theo sự chỉ dẫn của y tới phòng tiệc.
Vừa vào cửa ta liền đi tìm mẫu thân của mình. Cũng chẳng mất nhiều thời gian ta có thể dễ dàng tìm thấy người.
Mẫu thân ta ngồi ở nơi dành cho người có địa vị cao quý, đang trò chuyện với mấy phu nhân quyền quý khác, nét mặt bà vừa nghiêm trang lại ân cần dịu dàng.
Thấy ta đến, trên mặt bà ấy lộ ra ý cười, bà vẫy tay gọi ta lại gần.
Hành động của bà tạo sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người đều quay lại nhìn ta, bọn họ đối với ta rất quen thuộc, đều là những trưởng bối nhìn ta lớn lên, vừa thấy ta tiến đến liền bắt chuyện với ta.
Ta hàn huyên với họ vài câu, khiêm tốn lắng nghe một vài ý kiến của họ.
Chỉ chốc lát sau, Ngư Kỳ đi vào, ghé vào tai ta nói nhỏ, tiểu Kỳ nói Trần phu nhân muốn tìm ta.
Trần phu nhân tên là Hạ Kiều Oanh, là khuê mật của ta khi ta chưa xuất giá, chỉ là bây giờ, hai người bọn ta đều đã xuất giá, bận bịu với sự vụ trong nhà nên cũng ít tiếp xúc với nhau hơn.
Không ngờ nàng ấy cũng đến nên ta thấy rất vui, không kìm nén nổi vội vàng đứng dậy chào tạm biệt các trưởng bối rồi chạy ra vườn hoa phía sau tìm nàng ấy.
Nhưng khi ta đến đó lại không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Oanh đâu.
Lúc này ta mới phản ứng lại, hỏi Ngư Kỳ.
“Ai nói cho em lời này?”
“Là đầy tớ của Trịnh phủ.”
Tiểu Kỳ sợ hãi trả lời ta, sau đó tiểu Kỳ cũng dần nhận ra có gì đó không ổn.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Khương tiểu thư, là ta sai người gọi cô tới.”
Nghe cách xưng hô này, ta không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trịnh Mộ Hi mặc bộ y phục màu nước xanh chậm rãi bước tới.
Ta cảm thấy không được tự nhiên, nhớ lại lần trước nàng ta cũng mặc như vậy.
Ta suy nghĩ thật kỹ, mới nhận ra màu sắc của bộ y phục này giống với bộ mà ta mặc trong lần gặp đầu tiên với nàng ta, phong thái bây giờ của nàng ta cũng có gì đó rất giống ta.
Ta cười nhạo trong lòng.
Nàng gọi ta đến đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
“Trịnh ngũ tiểu thư tìm ta có việc gì à?”
Sắc mặt ta không thay đổi.
“Khương Nghị Thành, cô không biết ta muốn làm gì sao?”
Nàng ta chưa nói nhưng chẳng thể giấu được vẻ mặt ác ý.
“Ta nào biết ý tứ của Trịnh ngũ tiểu thư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-la-nguoi-hien-dai-xuyen-toi-thu-vi-do-nhung-xin-loi-o-day-khong-hoan-nghenh-co/chuong-10-chuong-11-chuong-12.html.]
Ta hơi cảnh giác, vì phía sau Trịnh Mộ Hi còn có mấy người đàn ông cường t/áng, mà ta và Ngư Kỳ chỉ là hai cô gái yếu đuối.
Trịnh Mộ Hi nở nụ cười đắc ý và nói:
“Cô đừng mơ mà chạy thoát khỏi đây bởi đây là nhà của ta và ta đã cho người bao vây nơi này.”
"Ta đã cảnh cáo với cô rất nhiều. Chuyện ngày hôm nay nếu có gì xảy ra thì cũng là do cô lựa chọn... nên cô đừng có oán trách ta."
Lòng ta cảm thấy nặng nề. Trực giác của ta liên tục cảnh báo nguy hiểm nhưng quả đúng như nàng ấy nói, ta không hề biết rõ về địa hình ở đây... nghĩ vậy ta không khỏi run sợ. Lẽ nào hôm nay ta phải bỏ mạng ở đây ư?
Ngư Kỳ đứng trước mặt ta, giang hai cánh tay, giống như gà mẹ che chở gà con khỏi bầy diều hâu vâyk.
“Trịnh Mộ Hi, có gì cô cứ nhắm vào ta, đừng đụng tới phu nhân của ta.”
“Mày? Mày tính là thứ gì?”
Ánh mắt nàng ta lộ vẻ khinh miệt, nàng ra hiệu cho mấy người kia khống chế tiểu Kỳ.
Ta không nhịn được nhíu mày.
“Trịnh Mộ Hi, cô làm ra những chuyện này không sợ người khác biết được sao?”
Team một thành viên: Dung
Một gia tộc lớn, lại làm ra những chuyện dơ bẩn thế này trong phủ, còn lộ liễu như vậy, thật đúng là ngu xuẩn.
Dù sao hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần nàng ta không giết chết ta, ta sẽ cắn trả lại nàng ta.
Trịnh Mộ Hi chẳng thèm để ý.
“Chỉ cần hôm nay cô mất đi trong sạch, Nghị Thành sẽ vứt bỏ cô, tới lúc đó ta xem cô lấy gì tranh giành với ta?”
Ta nghẹn ngào không nói gì, dù ta mất đi sự trong sạch, Nghị Thành cũng sẽ không vứt bỏ ta đâu được chứ? nàng ta cho là gia tộc lớn làm thông gia đơn giản vậy sao? Dù chuyện này có xảy ra cũng sẽ không được truyền ra ngoài.
Cùng lắm là Nghị Thành chán ghét ta, âm thầm đối xử không đối với ta mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, vừa nghĩ đến đây, nghĩ đến chuyện Nghị Thành sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ nhìn ta, ta liền cảm thấy tim của ta như có ai đó bóp nghẹt lại, khó chịu đến mức nghẹt thở.
“Vậy cô muốn thế nào?”
"Cô nói xem, phu nhân Khương Thượng Thư cùng người khác thông dâm trong ngày nhị tiểu thư Trịnh gia xuất giá, chuyện này có đủ gây sốc hay không?"
Lòng ta đã rõ.
“Cô muốn vu oan cho ta?”
“Không, đương nhiên là thừa nhận mới không lộ ra sơ hở chứ?”
Nàng ta lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng từ trong ngực, cánh tay thon dài nhỏ nhắn cầm nó ngắm nghía.
"Đây là thứ ta vất vả lắm mới có được, là xuân dược (*) cực mạnh, một khi cô uống nó, ha ha..."
(*) xuân dược: thuốc kích dục
Nàng ta cười đầy ác ý.
Ta đã bắt đầu nôn nóng, nền nếp gia phong mà ta tiếp nhận từ nhỏ cùng sự danh dự uy nghiêm của bản thân, ta không cho phép ta để chuyện này xảy ra.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện có một gã đàn ông nào khác chạm vào người ta, ta liền ghê tởm muốn ói.
Ánh mắt ta chuyển động qua lại, cố gắng tìm một nơi mà ta có thể trốn thoát gần đó.
Đáng tiếc, bốn phía đã bị vây kín, nếu nói có chỗ nào có thể trốn được, đương nhiên chỉ có hồ nước nhân tạo thôi!
Nhìn thấy nàng ta sai người đến bắt ta, tất nhiên ta không thể để nàng ta thành công.
Nếu ta uống thứ thuốc kia, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nếu ta nhảy xuống hồ, không ai ở đây có thể gánh nổi tội danh cho cái c.h.ế.t của ta.
Vì thế, ta hạ quyết tâm, xoay người nhảy xuống nước.
Cảm giác lạnh thấu xương ập đến, ta bị nước nhấn chìm, nước tràn vào khoang mũi ta khiến ta không thể hít thở được bình thường.
Khương Nghị Thành... người duy nhất hiện lên trong tâm trí ta ngay lúc này, là ta đang hi vọng chàng ấy tới cứu ta ư? Nhưng hôm nay chàng ấy có việc không tới dự tiệc cùng ta, làm sao có thể cứu ta được chứ...
Nghĩ xong ta cảm thấy vô vọng, ta không muốn kiên trì thêm một chút nào nữa.
Ánh mắt ta mờ dần rồi ta chìm vào bóng tối...