Cô là người hiện đại xuyên tới? Thú vị đó nhưng xin lỗi, ở đây không hoan nghênh cô - Chương 3 + Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:33:14
Lượt xem: 291
3.
Đầu tiên, ta mặc váy quây màu trắng tiếp theo bên ngoài ta khoác áo choàng dài tay màu xanh lam, sau khi đảm bảo dáng vẻ mình đã đúng mực, ra dáng là một phu nhân quyền quý, ta mới hài lòng mà chậm rãi đi tới phòng đại sảnh, vừa bước vào ta liếc mắt qua liền thấy ngũ tiểu thư Trịnh gia ngồi trên ghế, dáng vẻ nàng ta ngồi rất khoa trương không ra dáng là tiểu thư khuê càng, càng không giống các nữ nhân bình thường.
Ta vẫn điềm đạm đi tới ngồi vào chủ vị, nhìn ngũ tiểu thư Trịnh gia Trịnh Mộ Hi.
Trịnh Mộ Hi mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, trông có vẻ linh động hoạt bát lại đáng yêu, rất phù hợp với lứa tuổi của nàng.
Nàng ta lớn lên xinh đẹp, lông mày thanh tú sống mũi đẹp như tạc tượng, đôi môi anh đào mềm mại, da trắng hơn tuyết, quả thật là một người khí chất khác biệt hiếm có.
Chỉ là vẻ mặt của nàng ta kiêu căng, dáng vẻ thiếu lễ độ, không khỏi khiến người nhìn nhíu mày.
Điều này khiến ta không khỏi nghi ngờ lí do tại sao nàng ta lại được hoàng thái hậu và hoàng hậu yêu mến nàng ta như vậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện di nương của nàng đã qua đời khi nàng còn nhỏ, ta lại thấy thương cảm vì nàng không được mẫu thân dạy dỗ.
Vì thế ta cố gắng ân cần hòa nhã hỏi:
"Trịnh ngũ tiểu thư hôm nay đến đây vì chuyện gì?"
“Cô chính là thê tử của Nghị Thành, Khương Nghị Thành?”
Nàng ta mở miệng cái là vô lễ khiến ta cực kỳ không thích.
Ta cố nhịn xuống cảm xúc muốn cau mày. Vẻ mặt vẫn tỏ ra vô cùng ôn hoà, nhã nhặn.
“Là ta, xin hỏi hôm nay ngũ tiểu thư đến gặp ta có việc gì không?”
Nhưng không ngờ nàng ta lại hất mặt, lời nói của nàng ta vô cùng không biết xấu hổ.
“Hôm nay tôi tới đây để nói cho cô biết, tôi và chồng cô, à, cô nghe không hiểu.”
Nàng ta nở nụ cười, nụ cười đó mang theo cảm giác quỷ quyệt, khiến ta thấy không thoải mái
“Phu quân của cô, Nghị Thành, cũng là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt giống tôi.”
Ta nghe mà chẳng hiểu gì, lại càng không thích cử chỉ giọng điệu của nàng, nhưng thân là trưởng nữ nhà làm quan, tu dưỡng nhiều năm qua làm ta mỉm cười, mời nàng nói tiếp.
“Vậy nên tôi mới nói rằng giữa hai người cô và Nghị Thành có một khoảng cách không thể vượt qua hay nói thẳng ra là tôi với Nghị Thành mới xứng đôi nhất.”
Nghe nàng nói tới đây mà lòng ta vô cùng khiếp sợ. Ngón tay ta run rẩy nắm chặt gấu tay áo nhưng sau đó liền lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, ta thả lỏng người ra.
Sao lại có nữ nhân có thể nói ra những lời như vậy?
Nàng ta vẫn còn nói tiếp.
“Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, sớm hòa ly với Nghị Thành, đừng đợi tới khi anh ấy chán ghét cô, bỏ cô, vậy thì cô sẽ mất mặt lắm đấy.”
“Dù sao những gì hai người nhìn thấy và nhận thức không giống nhau, ở bên nhau sẽ không hạnh phúc!”
Giọng điệu của nàng ta rất chắc chắn.
Ta nghiêng đầu nhìn Ngư Kỳ đứng bên cạnh cũng đang khiếp sợ không nói nên lời.
“Đi gọi cô gia đến đây.”
Lúc này Ngư Kỳ mới hoàn hồn, vâng dạ liên tục rồi vội vàng chạy đi.
Khóe mắt nhìn lướt qua, ta thấy vẻ mặt Trịnh Mộ Hi hoảng loạn trong chốc lát, sau đó lại miễn cưỡng giả vờ điềm tĩnh.
Ta lập tức hiểu ngay.
Ngư Kỳ đi rồi, hai chúng tôi không hề nói với nhau một lời nào.
Ta vẫn điềm nhiên uống trà, còn nàng ta thì đang suy tính cái gì đó.
4.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Ngư Kỳ đã quay trở lại, đôi chân ngắn ngủn của cô ấy đuổi theo sau Nghị Thành đang sải bước.
Nghị Thành ung dung tiêu soái, vừa bước vào liền đi thẳng đến chỗ ta, không thèm liếc mắt nhìn người còn lại trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-la-nguoi-hien-dai-xuyen-toi-thu-vi-do-nhung-xin-loi-o-day-khong-hoan-nghenh-co/chuong-3-chuong-4.html.]
Ta trong lòng vô cùng hả hê, quay sang nhìn Trịnh Mộ Hi, thấy rõ vẻ mặt ghen tị và hâm mộ của nàng ta.
Nghị Thành ngồi xuống cạnh ta, nắm lấy tay ta nói:
“Uyển nhi nàng đói rồi à? Nàng chờ chút, điểm tâm đã bắt đầu mềm, đợt lát chín ta sẽ bảo tiểu Kỳ mang lên cho nàng ăn.”
Ta thấy chàng không thèm để ý đến Trịnh Mộ Hi. Khiến ta có chút tức giận, buồn bực trong lòng.
Ta cố nén lại mà mỉm cười dịu dàng với Nghị Thành, ta tiện tay cầm tay áo lau những giọt mồ hôi trên mặt chàng.
“Tốt lắm, thiếp không biết chàng còn có thể làm mấy cái này đấy.”
"Chuyện nàng không biết về ta còn nhiều lắm, nhưng không sao, thời gian của chúng ta còn dài, sau này phu quân sẽ luôn làm cho nàng."
Chúng tôi liếc mắt đưa tình, nói những câu tình tứ, cố ý để cho Trịnh Mộ Hi xem, và chúng ta coi nàng ta như là không khí.
Quả nhiên Trịnh Mộ Hi không nhịn được nổi giận đập mạnh xuống mặt bàn để phá vỡ bầu không khí của ta và Nghị Thành.
“Nghị Thành, tôi mới là vợ của anh chứ không phải là cô ta.”
Lúc này Nghị Thành mới quay đầu nhìn nàng ta một cái.
Giọng chàng đặc biệt lạnh lùng, lời nói ra cũng không chút nể nang.
“Lại là cô. Ta với cô không hề quen biết nhau. Sao cô làm phiền ta hoài vậy?”
"Rõ ràng chúng ta đến từ cùng một nơi, hơn nữa, anh sẵn lòng sống cả đời với loại phụ nữ lớn lên trong hủ tục phong kiến, cổng ngoài không ra cửa trong không bước tới sao? Anh không cảm thấy nhàm chán à?”
Trịnh Mộ Hi đứng dậy, đưa tay chỉ vào ta, giọng nói hổn hển.
Team một thành viên: Dung
Ta chẳng hiểu nàng ta đang nói cái gì, nhưng cũng biết đó không phải lời hay ho gì, nhịn không được nhíu mày.
Nghị Thành nhận ra ta khó chịu ngay lập tức hắn nghiêng người đưa tay vuốt giữa chân mày ta, sau đó dịu dàng hôn lên trán.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Trịnh Mộ Hi càng đáng sợ hơn.
Ta lại đưa tay kéo Nghị Thành sát lại gần ta hơn rồi đưa ánh mắt khiêu chiến với nàng ta.
Suy cho cùng, sao ta phải sợ nàng ta cơ chứ?
“Uyển Nhi có giáo dưỡng hơn cô gấp ngàn lần, gấp vạn lần, không đúng, cô làm gì có giáo dưỡng, nếu không sao lại có loại nữ nhân đến nhà người khác khuyên trượng phu từ thê?”
“Vậy nên, ta cũng khuyên cô nên tránh xa Uyển Nhi và ta ra!”
Xem ra trên đường đến đây, Ngư Kỳ đã nói mọi chuyện cho chàng nghe.
Nhưng…
Từ lúc quen biết Nghị Thành đến nay, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng tức giận như vậy.
Chàng luôn tươi cười trước mặt người khác, cho dù đang nghiêm túc trong công vụ cũng không bao giờ trông như thế này.
Ta nắm thật chặt đôi tay của chàng, nhìn vào mắt chàng bằng ánh mắt dịu dàng lo lắng.
Chàng nhận ra ngay, quay sang mỉm cười an ủi với ta. Lúc này ta mới yên tâm hơn rồi.
“Nghị Thành, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận vì không hoà ly với cô ta và ở bên cạnh tôi!”
“Ta sẽ không bao giờ hối hận!”
Chàng nói như tuyên thệ, ngồi xổm xuống đối diện ta, dịu dàng kéo lại xiêm y cho ta.
“Chắc nàng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi. Có lẽ nàng vẫn còn mệt, ăn xong chúng ta sẽ đi nghỉ sớm.”
“Người đâu, tiễn khách!”
Chàng đứng dậy, bế ta lên và rời đi để mặc cho Trịnh Mộ Hi đứng đó đỏ mặt tức giận dậm chân liên tục như hả cơn giận.