Cố Nhân Chỉ Như Giấc Mộng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-10 13:04:08
Lượt xem: 3,142
Năm đó, Sở Kỳ An vẫn chưa phải là Hoàng đế, mà chỉ là một lục Hoàng tử không được sủng ái.
Khi hắn cải trang đi tuần ở tửu lâu, bất ngờ gặp phải thích khách do Thái tử phái đến.
Thấy tên thích khách sắp đ.â.m thẳng vào tim hắn, ta liền ra tay dùng một chiêu "Phách quải chưởng" học được ở phái Nga Mi.
Vận khí cũng tốt, tên thích khách bị ta đánh trúng, phun ra một ngụm máu, sau đó bị các thị vệ đến kịp thời bắt giữ.
Sở Kỳ An chắp tay cảm tạ: "Đa tạ nữ hiệp đã cứu mạng."
Ta vừa nhặt miếng đùi gà trong đĩa đồ ăn bị đổ ra, vừa nhai: "Chỉ cảm ơn bằng lời thôi à? Không lẽ không cho chút bạc?"
Sở Kỳ An mỉm cười.
Hắn chìa tay về phía ta: "Ngươi theo ta vào Vương phủ không?"
Ta hỏi: "Đi theo ngươi có đùi gà ăn không?"
Sở Kỳ An đáp: "Có."
Thế là, ta theo Sở Kỳ An vào Vương phủ.
Các vị chắc cũng nhận ra, ta chẳng có chí hướng gì lớn lao, lúc nào cũng vì miếng ăn mà nhảy vào hố lửa.
Từ ngày đầu tiên bước vào Vương phủ, ta đã nghe thấy đám hạ nhân bàn tán xôn xao.
"Nhìn nàng ấy kìa, trông rất giống đại tiểu thư Tống gia, Tống Thù..."
"Ôi... Tống đại tiểu thư đã gả xa đến Bắc An Vương phủ ba năm rồi, vậy mà điện hạ vẫn không thể quên được nàng."
"Phải rồi, trong thư phòng của điện hạ, tận bên trong kệ sách vẫn còn treo bức họa của Tống đại tiểu thư đấy."
Bọn họ nhanh chóng nhận ra ta nghe thấy và không dám nói thêm, vội vàng tản đi.
Ta nhún vai.
Có gì đáng để bận tâm đâu chứ. Không phải chỉ là chuyện thế thân sao?
Khi ta còn nghèo khổ, từng đi theo một ông thầy kể chuyện lang thang khắp giang hồ, ta đã nghe qua rất nhiều loại câu chuyện như thế này. Quá quen thuộc rồi.
Và ta cũng chẳng mấy bận tâm.
Ta từng nhìn thấy bức họa của Tống Thù trong thư phòng của Sở Kỳ An.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thiếu nữ trong bức họa mặc chiếc váy lụa xanh, dung mạo thanh tú, quả thật đẹp đến lạ thường.
Ta có giống nàng ấy thì sao chứ? Mỹ nhân dưới trời này luôn có điểm tương đồng.
Vì vậy, khi Sở Kỳ An đưa cho ta bộ váy lụa xanh để mặc, ta lập tức mặc vào.
Hắn bảo ta học cầm kỳ thi họa, ta cũng bắt đầu học ngay (dù học khá qua loa).
Cho đến hôm đó, trong gian phòng ấm áp, Sở Kỳ An uống rất nhiều rượu, rồi hôn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhan-chi-nhu-giac-mong/chuong-2.html.]
Ta nhìn hắn.
Hắn mặc trường bào màu đen, tóc đen dài xõa xuống, lông mày kiếm sắc bén, ánh mắt thanh tú. Khi hắn tiến đến gần, người hắn thoang thoảng mùi hương thanh khiết của hoa mai.
Hắn ôm lấy ta, ta cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể hắn, cùng lồng n.g.ự.c rắn chắc và vòng eo thon gọn.
Ta run rẩy thầm nói với chính mình: "Khương Tụng, sao ngươi có thể ăn ngon thế này cơ chứ!"
Sở Kỳ An không biết rằng ta run rẩy vì phấn khích.
Hắn tưởng ta sợ.
Khi bế ta lên giường ấm, hắn dịu dàng nói vào tai ta: "Đừng sợ, ta sẽ đối xử tốt với nàng."
Sau đó, hắn chăm chú nhìn gương mặt ta một lúc lâu, rồi đưa tay thổi tắt cây đèn trước giường.
Thực ra, dù chưa cưới chính thất, nhưng việc Hoàng tử có thông phòng cũng không có gì lạ.
Nhưng Sở Kỳ An, hắn lại là lần đầu tiên.
Không ai có thể tưởng tượng được vị lục Hoàng tử thường ngày lạnh lùng, kiêu ngạo kia, khi xé bỏ lớp áo trắng ngần, lại mang dáng vẻ khác biệt đến thế.
Ta bị hắn hành hạ suốt đêm mới có thể chợp mắt.
Sau này, chỉ cần Sở Kỳ An đến phòng ta, việc ta chỉ có thể ngủ khi trời sáng trở thành điều bình thường.
Sở Kỳ An thực sự đối xử rất tốt với ta.
Trong cung có ban thưởng món lệ chi quý giá, mỗi Hoàng tử chỉ được một đĩa. Ta ăn hết cả đĩa của mình mà không chừa lại cho Sở Kỳ An một quả nào.
Nhưng Sở Kỳ An chỉ cười, xoa đầu ta: "Ta nhớ rồi, A Tụng thích ăn đồ ngọt."
Từ đó trở đi, chỉ cần có món ngọt hay trái cây ngon, Sở Kỳ An luôn nghĩ đến ta trước tiên.
Những thứ khác như quần áo, trang sức, ta chưa bao giờ thiếu.
Hắn nói: "A Tụng, trong Vương phủ này không có người phụ nữ nào khác. Bạc ta kiếm được đều để nàng tiêu xài."
Vì vậy, ta không hề khách sáo, bắt đầu rộng rãi giúp đỡ những huynh đệ nghèo khó của mình.
Phải biết rằng, người trong giang hồ nhìn có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng thực ra nghèo không còn gì để nói.
Sở Kỳ An dù là Hoàng tử ít được sủng ái nhất, nhưng hắn vẫn sống trong cảnh giàu sang ngập trời.
Sau khi Sở Kỳ An đã lên tiếng, những huynh đệ nghèo khổ trong giang hồ tìm đến vay tiền ta, ta đều rộng rãi cho vay.
Mẫu thân của Trương đại hiệp lâm bệnh nặng? Không sao, ta mời danh y, còn thuê tám thị nữ chăm sóc lão thái bà!
Nữ đệ tử của Ngọc Thanh Cung không có tiền may áo đông? Không sao, ta lập tức đưa cả đống ngân phiếu cho tiệm may, tiện thể đặt thêm mỗi người một bộ trang sức!
Tòa nhà của Phi Ưng Sơn Trang bị sập? Không sao, ta bỏ tiền, chúng ta xây thêm mười tòa nữa!
Dù chi tiêu lớn đến thế, Sở Kỳ An cũng chưa từng hỏi đến.
Hắn chỉ bảo quản gia: "Chỉ cần A Tụng có thể nở một nụ cười, tốn bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề."