Cố Nhân Chỉ Như Giấc Mộng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-10 13:04:16
Lượt xem: 3,244
Ngày hạ huyệt, Sở Kỳ An và Tống Thù cùng nhau đến.
Sở Kỳ An tỏ ra rất bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Cho đến khi một cung nữ rụt rè tiến lại gần, đưa cho Tống Thù một vật: "Hoàng hậu nương nương, đây là vật được vớt từ hồ sen, hình như là thứ mà trước đó người muốn có."
Đó là miếng ngọc bội, ngọc phỉ thúy bên trong, bên ngoài được chạm khắc hình thân trúc bằng vàng.
Chính là miếng ngọc ta đã đeo suốt nhiều năm, rồi ném xuống hồ sen.
Tống Thù khẽ trách: "Đồ gì mà xui xẻo thế, ta không cần!"
Nàng định tiện tay ném đi, nhưng Sở Kỳ An đột nhiên lên tiếng: "Đưa đây."
Không hiểu sao, ngay khi miếng ngọc được đặt vào tay Sở Kỳ An, lớp vàng bên ngoài đột ngột rơi ra.
Miếng ngọc bội vỡ thành nhiều mảnh.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhìn vào những cạnh gãy nát, rõ ràng miếng ngọc đã bị vỡ từ rất lâu.
Sở Kỳ An ngẩn người: "Ngọc vỡ?"
Người ta thường nói, ngọc có thể bảo vệ chủ nhân, nhưng khi ngọc vỡ thì lại là điềm gở, có thể mang đến tai họa.
Làm sao trong cung của ta, nơi đầy rẫy những báu vật, ta lại chọn đeo một miếng ngọc đã vỡ?
Ngân Kiều với đôi mắt đỏ hoe, khẽ nói:
"Nương nương từng nói với nô tỳ, miếng ngọc bội này là món quà đầu tiên Hoàng thượng tặng cho nàng khi hai người mới gặp mặt."
Sở Kỳ An chec lặng.
"Trong lần nàng hộ giá cho Hoàng thượng trong trận chiến đoạt vị, thuộc hạ của Thái tử đã b.ắ.n một mũi tên, miếng ngọc bội này đã đỡ lấy mũi tên ấy.
"Miếng ngọc bội vì vậy mà vỡ. Nương nương đã nhờ thợ dùng vàng để gắn lại, tạo thành lớp vỏ bọc bên ngoài.
"Nàng nói, đeo miếng ngọc này, mọi tai họa sẽ đổ lên nàng, còn phúc lộc đều sẽ dành cho Hoàng thượng.
"Nàng yêu Hoàng thượng, nên cam tâm tình nguyện thay người gánh lấy tai ương."
Đột nhiên, nắp quan tài bị bật mở.
Tiếng người ồn ào vang lên, có tiếng thái giám và cung nữ ngăn cản, có cả tiếng khóc thét của Tống Thù.
Sở Kỳ An đang gọi tên ta: "A Tụng, A Tụng. Trẫm đến rồi, trẫm đến để ở bên nàng…"
Hắn như phát điên, đôi mắt đỏ ngầu, giãy giụa muốn nằm vào trong quan tài cùng ta.
Tống Thù gào lên: "Còn không mau kéo Hoàng thượng ra…"
Cảnh tượng hỗn loạn, cuối cùng, Sở Kỳ An bị cung nhân mạnh mẽ kéo ra khỏi đó.
Nắp quan tài được đóng lại, chôn sâu dưới lòng đất.
Một lúc lâu sau, ta dần dần lấy lại hơi thở.
Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt ta là đống vàng bạc châu báu đầy ắp trong quan tài, suýt nữa làm ta lóa mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhan-chi-nhu-giac-mong/chuong-7.html.]
Ta biết sẽ có nhiều đồ tùy táng, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy, làm ta mừng đến nỗi suýt nghẹn thở vì vui sướng.
Nhưng khoan đã, ta cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, nhưng không gian trong quan tài thì có hạn.
Phía trên đã bị phủ kín bởi lớp đất dày, cho dù có là tuyệt thế cao thủ cũng khó mà thoát ra được.
Nhưng không sao, ta đã chuẩn bị trước rồi.
"Này, lão bạn già."
Ta gõ gõ lên tảng đá đen.
Chốc lát sau, tảng đá đen nhô ra một cái đầu, bốn cái chân, và thêm một cái đuôi.
Đúng vậy, nó chính là người sáng lập ra môn "bế khí công" của chúng ta, sư tổ của sư tổ, truyền nhân đời trước của sư phụ ta—Vạn niên quy (rùa vạn năm).
Nó từ từ đội nắp quan tài lên, sau đó tiếp tục đẩy lớp đất phía trên.
Không khí tươi mới tràn vào.
Ta vươn thẳng tay lên trời, hân hoan hét lớn—
Cuối cùng, ta đã tự do rồi!
Ba năm sau, ai ai cũng biết rằng ở biên ải có một tửu lâu xuất hiện một vị phu nhân xinh đẹp và giàu có.
Các thiếu niên anh tuấn đều muốn nhận được sự chú ý của nàng.
Dĩ nhiên, vị phu nhân giàu có ấy chính là ta.
Lúc này, trước mặt ta có tám tiểu lang quân tuấn tú xếp thành hàng, mỗi người đều cố gắng phô diễn tài năng để giành lấy trái tim ta.
Người đầu tiên ngâm thơ, bằng những vần điệu lả lướt, bày tỏ tình cảm sâu sắc dành cho ta.
Người thứ hai nhẹ nhàng phất bút, họa một bức chân dung lộng lẫy, khắc họa vẻ đẹp của ta.
Người thứ ba gảy đàn cổ cầm, dùng âm điệu dịu dàng truyền đạt tâm tư của mình.
...
Từng người một đều thể hiện tài năng tuyệt đỉnh.
Thế nhưng ta chỉ cảm thấy buồn ngủ, miễn cưỡng vỗ tay khen ngợi.
Cho đến khi người thứ tám bước lên.
Đôi mắt ta đã sắp nhắm lại, uể oải nói: "Ngươi có tài nghệ gì, mau thể hiện đi."
Chàng thiếu niên khẽ đáp lời, sau đó bất ngờ cởi áo khoác ngoài, để lộ những múi cơ bụng rắn chắc.
Ta như người sắp chec bỗng bừng tỉnh, bật dậy như cá chép vượt vũ môn, hào hứng vỗ tay: "Tốt! Tốt quá!"
Các tiểu lang quân khác đều tức giận.
Không ngờ phu nhân giàu có lại không có chút tinh thần cao quý nào, chỉ mê những thứ tầm thường thế này.
Ta quay sang thiếu niên thứ tám, nói: "Hôm nay, ngươi sẽ cùng ta uống rượu!"