CÔ NHI - CHƯƠNG 11 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:40:29
Lượt xem: 2,892
11
Tống Văn Cảnh dọn nhà cùng tôi.
Anh nói sợ Lục Đình Thâm sẽ tiếp tục quấy rầy chúng tôi.
Đổi chỗ ở quả thật yên tĩnh được một thời gian, cho đến khi Tống Văn Cảnh dẫn tôi đi chọn váy cưới.
Tôi hoàn toàn không biết về việc tổ chức đám cưới.
"Từ ngày chúng ta đăng ký kết hôn, anh đã bắt đầu chuẩn bị. Khi anh vẽ bức tranh đó, anh đã nghĩ rằng nhất định phải để em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh."
Mọi việc liên quan đến đám cưới đều do Tống Văn Cảnh tự tay chuẩn bị.
Tôi chỉ thỉnh thoảng bị mẹ anh kéo đến để cho vài ý kiến tham khảo.
Khi chọn khách sạn, tôi bất ngờ gặp Lục Đình Thâm trong khu vườn giữa sảnh.
Ban đầu tôi định lánh đi, nhưng anh ta đã nhìn thấy tôi trước.
"Ngôn Ngôn, em về nhà được không? Anh sẽ như lời bà nói, chăm sóc em thật tốt suốt nửa đời còn lại.
Lục gia là nơi em lớn lên, chẳng lẽ em không cần anh, cũng không cần cả ngôi nhà của chúng ta sao?"
Tôi rút tay khỏi tay anh ta.
"Em đã ở Lục gia nhiều năm như vậy, nhưng anh chưa bao giờ coi em là người nhà. Bây giờ em đã có một gia đình mới, chỉ mong anh sau này đừng quấy rầy em nữa."
Bố mẹ của Tống Văn Cảnh rất thích tôi.
Đặc biệt là khi họ biết cha mẹ tôi đã qua đời, và tôi không còn người thân nào trên đời nữa, mẹ Tống ôm tôi khóc, nói rằng từ nay bà sẽ là mẹ tôi.
Gia đình mà Tống Văn Cảnh mang đến cho tôi, tôi rất thích, đó mới thật sự là nơi tôi có thể hòa nhập và cảm nhận là nhà.
Còn ở Lục gia, người thân duy nhất của tôi là bà nội.
Bà đã mất, không còn gì để tôi luyến tiếc nữa.
Tôi nhìn thấy Tống Văn Cảnh bước ra, liền vẫy tay và chạy về phía anh.
Anh giúp tôi kéo áo khoác kín lại, ôm tôi và cúi đầu nói với quản lý khách sạn về những điều cần chú ý.
Lục Đình Thâm đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng tôi rời đi.
Nhưng bóng lưng đó, một lần cũng không quay đầu lại.
Ngoại truyện: Góc nhìn của Lục Đình Thâm
Tôi tự cho rằng bao nhiêu năm chinh chiến trên thương trường, chưa từng nhìn sai người.
Nhưng tôi không ngờ rằng, người mà tôi gần gũi nhất, Hứa Tâm Ngôn, lại là người tôi chưa từng hiểu đúng.
Tôi từng nghĩ cô ấy không nơi nương tựa, có thể dễ dàng bị tôi điều khiển.
Nhưng sau khi ra ngoài một thời gian, cô ấy bỗng trở nên can đảm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhi/chuong-11-het.html.]
Năm đó, bà nội nhất quyết muốn chúng tôi kết hôn, tôi ngoài mặt đồng ý, nhưng chỉ tổ chức một buổi lễ cưới để bà yên tâm.
Tôi cố ý không đăng ký kết hôn với cô ấy, và cô ấy nhẫn nhịn, thậm chí không hề than phiền với bà nội.
Tôi cố tình đặt những bông hồng vàng mà Lâm Uyển yêu thích trước mặt cô ấy, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, cuối cùng cũng hiểu cô ấy để ý điều gì.
Vì vậy, khi người phụ nữ trông giống Lâm Uyển xuất hiện trước mặt tôi, tôi không do dự mà đồng ý ngay.
Quả nhiên, sắc mặt Hứa Tâm Ngôn xám xịt đến cực điểm.
Chỉ là tôi không ngờ cô ấy lại nổi giận, còn ném đi chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.
Tôi luôn nghĩ cô ấy chỉ là đứa trẻ bỏ nhà ra đi.
Nhưng không ngờ rằng cô ấy đã trưởng thành vào lúc tôi không nhận ra.
Tôi không còn là chỗ dựa duy nhất của cô ấy, cô ấy đã có công việc, có bạn bè mới, thậm chí đã kết hôn.
Tôi ở dưới nhà chờ bảo vệ đưa cô ấy về, nhưng lại nghe bảo vệ nói cô ấy đã kết hôn.
Tôi suýt đánh rơi điện thoại.
Cô ấy nói muốn hai chúng tôi dứt khoát, như thể cả đời này sẽ cắt đứt mọi quan hệ với tôi mà trở thành người xa lạ.
Trong cơn kích động, tôi đã dùng vũ lực.
Kết quả là không đánh lại nổi thằng nhóc đó.
Nhớ lại khi còn nhỏ tôi đã không thích nó, tôi chỉ lớn hơn nó vài tuổi, vậy mà nó dám gọi tôi là chú.
Giờ nó lớn rồi, lại càng đáng ghét hơn.
Nhưng khi Hứa Tâm Ngôn thấy nó bị thương, trong mắt cô ấy tràn đầy sự lo lắng.
Có lẽ chính cô ấy cũng không nhận ra, trong mắt cô chỉ có thằng nhóc đó, còn khi đối diện với tôi thì chỉ toàn là đề phòng.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình như đã mất đi thứ gì đó, có lẽ mãi mãi không thể tìm lại được.
Thiệp mời đám cưới của họ được gửi đến tay tôi, nụ cười của hai người trong bức ảnh trên thiệp khiến tôi đau nhói.
Năm đó, chúng tôi cũng từng có một lễ cưới lớn.
Chỉ là tôi qua loa đến mức chẳng buồn chụp ảnh chung với cô ấy.
Tất cả các công việc chuẩn bị đều giao cho quản gia, còn tôi thì đứng ngoài, như một vị khách đến dự đám cưới.
Có lẽ cô ấy đã thất vọng về lễ cưới đó.
Bao năm qua tôi đã quen với việc cô ấy luôn ở bên cạnh mình, mặc nhiên chấp nhận sự hy sinh của cô ấy, luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ mãi mãi ở đó.
Đến giờ tôi mới nhận ra rằng, có những người khi mất đi rồi sẽ không bao giờ thuộc về mình nữa.
Cô ấy không cần Lục gia nữa, còn tôi thì mãi mãi bị bỏ lại trong Lục gia.
【Toàn văn hoàn】