CÔ NHI - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:38:59
Lượt xem: 1,194
8
Nhìn cuốn sổ đỏ vừa mới được cấp, tôi bất giác thất thần.
Năm xưa, tôi từng nghĩ trên giấy đăng ký kết hôn sẽ là ảnh của tôi và Lục Đình Thâm. Không ngờ rằng, chú rể lại không phải anh ta.
Tối qua, dưới sự nài nỉ liên tục của Tống Văn Cảnh, tôi đã đồng ý giả vờ kết hôn với cậu ấy để ứng phó với gia đình.
Tống Văn Cảnh rút giấy kết hôn từ tay tôi.
"Để em mang về cho bố mẹ xem, nếu không mẹ em cứ nghĩ em lừa bà."
Cuộc hôn nhân này không mang lại chút cảm giác chân thực nào.
Ba năm trước, lễ cưới hoành tráng ấy chỉ có cảm giác hình thức, không có giấy đăng ký kết hôn.
Mọi thứ đều giống như một màn trình diễn hạnh phúc giả tạo cho người ngoài xem.
Giờ đây, tôi có giấy kết hôn nhưng lại không có lễ cưới.
Trong lòng tôi cảm thấy yên ổn, có lẽ vì không có kỳ vọng nên cũng không có thất vọng.
Tống Văn Cảnh mang giấy kết hôn về nhà và mang lại một tin vui.
"Bố mẹ em đã đồng ý cho em tổ chức triển lãm tranh rồi. Những tác phẩm lần này là em hài lòng nhất."
—---
Một tháng sau, triển lãm tranh của Tống Văn Cảnh đã diễn ra thành công.
Hôm đó tôi phải tăng ca, đến khi tan làm đã gần tám giờ tối.
Khi đến triển lãm, tôi nhìn thấy một bóng lưng trông rất giống Lục Đình Thâm ở khu vực gần lối ra.
Tôi lắc đầu, chắc chỉ là ai đó có dáng người giống thôi.
Khi vào bên trong, nhiều bức tranh trưng bày đều trông rất quen thuộc.
Vài cô gái cầm tập tranh trong tay, phấn khích đi ngang qua tôi.
"Nhanh nhanh lên, nghe nói Tống Văn Cảnh đang ở phía trước, lần này nhất định phải xin được chữ ký của anh ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-nhi/chuong-8.html.]
"Nghe nói đây là triển lãm cuối cùng của anh ấy, nếu lỡ mất lần này sẽ không còn cơ hội xin chữ ký nữa đâu."
Tôi nhìn theo ánh mắt của mấy cô gái.
Quả nhiên, tôi nhìn thấy Tống Văn Cảnh cao lớn hơn hẳn đám đông.
Cậu ấy cúi đầu, kiên nhẫn ký tên cho mọi người phía trước.
Tôi cứ tưởng đây là triển lãm đầu tiên của cậu ấy, sao lại là triển lãm cuối cùng?
Tôi đưa mắt tìm kiếm xung quanh và phát hiện ra bảng giới thiệu về Tống Văn Cảnh ngay lối vào.
Hóa ra cậu ấy đã là một họa sĩ nổi tiếng, tranh của cậu từng được triển lãm khắp cả nước và nhiều tác phẩm đã được bán với giá cao ngất ngưởng.
Đứng đó, tôi bỗng thấy chần chừ, không dám tiến lên.
Tống Văn Cảnh trong phần giới thiệu này dường như không phải là cậu bé luôn nũng nịu với tôi.
Tôi lặng lẽ rời đi.
Ra đến bên ngoài, tôi thấy Lục Đình Thâm đứng ở lề đường, nhíu mày nghe điện thoại.
Hóa ra, vừa nãy tôi đã không nhìn nhầm.
—--------
Lục Đình Thâm liên tục gọi vào số điện thoại mà trước đây anh chưa bao giờ chủ động liên lạc.
Dù biết rằng đầu dây bên kia sẽ chỉ vang lên âm thanh máy móc thông báo rằng số của Hứa Tâm Ngôn đã bị hủy, nhưng anh không thể ngừng gọi.
Anh nhận ra rằng ngoài dãy số này, anh không biết phải liên lạc với ai để tìm được cô.
Nghĩ đến khuôn mặt nhìn nghiêng mà anh vừa nhìn thấy trong buổi triển lãm tranh, trong lòng anh cảm thấy có một sự bất an thoáng qua.
Trước đây, điều anh yên tâm nhất về Hứa Tâm Ngôn chính là xuất thân của cô.
Cô không có gia đình, và dường như cũng rất ít bạn bè. Cô không có chỗ dựa nào ngoài Lục Đình Thâm và gia đình Lục gia.
Vì vậy, anh luôn nghĩ rằng dù có c//hế//t đi, Hứa Tâm Ngôn cũng sẽ không bao giờ thực sự rời khỏi Lục gia.