Cố Trầm Quên Em Rồi… - Chương 14-16 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-06-17 09:30:43
Lượt xem: 1,257
14
Thư Tâm Vũ không chết, cô ta bị đưa vào tù tạm giam.
Cố Trầm điên cuồng tìm hiểu xem trong những ngày tháng hắn quên mất tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau vụ tai nạn năm đó, kỳ thực phần lớn thời gian tôi đều ở trong tù.
Tôi không biết vì sao linh hồn mình vẫn còn lưu lại nơi đây, hơn nữa dường như bị trói buộc bên cạnh hắn, không thể rời xa hắn quá xa, cho nên chỉ có thể đi theo hắn xem đi xem lại chiếc máy quay, đến nhà tù xem lại những đoạn video của tôi.
Nhìn thấy lúc tôi bị tạm giam một mình co ro trong góc, vừa khóc vừa nói "A Trầm nhất định sẽ đến đón em", "A Trầm nhất định sẽ nhớ ra em, em còn muốn mặc váy cưới do chính tay anh ấy thiết kế, anh ấy sẽ đón em về", cho đến khi tôi bị kết án, trở lại nhà tù, "Anh ấy sẽ không đến đón em nữa".
Còn có những chuyện tôi đã trải qua trong tù, những sỉ nhục mà tôi phải chịu đựng.
Cũng như khi tuyệt vọng, tôi đã dùng cán bàn chải đánh răng cứa vào cổ tay.
Từng chuyện từng chuyện một.
Hắn đã xem rất lâu.
Cuối cùng, hắn dường như đã đưa ra quyết định.
15
Chỉ trong vòng vài ngày, cả thành phố đã đảo lộn.
Những người từng tổn thương tôi đều bị lôi ra ánh sáng.
Mỗi người đều phải nhận lấy hình phạt thích đáng.
Nhà họ Lâm từng ruồng bỏ tôi cũng sa sút thảm hại, kẻ phá sản thì phá sản, kẻ tan cửa nát nhà thì tan cửa nát nhà.
Cuối cùng, hắn đến nhà tù, nhìn Thư Tâm Vũ như một con ch.ó quỳ trên mặt đất cầu xin hắn tha thứ.
"Cầu xin anh, tôi không còn hệ thống nữa, sau này sẽ không xuyên qua thế giới nữa, tôi c.h.ế.t chính là thật sự chết.
"Cố Trầm, tôi ở bên cạnh anh bao nhiêu năm như vậy, chúng ta ít nhiều cũng có chút tình cảm chứ? Anh xem như thả một con ch.ó mà thả tôi đi.
"Cố Trầm, tôi cầu xin anh, tôi không muốn chết..."
Ngày hôm đó, trên mặt hắn không chút biểu cảm, không yêu cũng không hận, chỉ thản nhiên nhìn Thư Tâm Vũ.
Thư Tâm Vũ c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng.
Cô ta sống dở c.h.ế.t dở ba ngày ba đêm, c.h.ế.t trong ngục tối không thấy ánh mặt trời, sau khi c.h.ế.t t.h.i t.h.ể bị chó hoang tha đi.
Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy linh hồn cô ta bay lên, sau đó trong nháy mắt bị không gian nghiền nát, không còn sót lại chút gì.
Hẳn là do nguyên nhân bị ràng buộc với hệ thống.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thế giới này không dung nạp hệ thống, đương nhiên cũng sẽ không dung nạp cô ta.
Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Cố Trầm đi tìm chị Trương.
Những ngày qua, t.h.i t.h.ể của tôi vẫn luôn được bảo quản lạnh, vẫn chưa hỏa táng.
Cố Trầm quỳ trên mặt đất cầu xin chị ấy, quỳ mấy ngày mấy đêm.
Hot search vẫn luôn bùng nổ.
Dường như chỉ sau một đêm, tất cả mọi người đều nhớ đến những điều tốt đẹp của tôi.
Trên mạng tràn ngập những hình ảnh của tôi khi còn sống, những kỷ niệm của tôi và Cố Trầm, còn có những đối xử bất công mà tôi phải chịu đựng.
Vô số tiếng nói bất bình cho tôi vang lên, so với thế giới từng yêu cầu tôi xin lỗi tất cả mọi người kia, đã hoàn toàn khác biệt.
Thậm chí là thay đổi chóng mặt.
Tôi yên lặng nhìn tất cả những điều này, là thật tâm hay là giả dối.
Chỉ là tất cả những điều này đối với tôi mà nói, sớm đã không còn quan trọng nữa.
Điều duy nhất khiến ta an ủi chính là, chị Trương không cố chấp, chị ấy đã tìm được bệnh viện tốt nhất cho Na Na, con bé đã bắt đầu được điều trị. Bác sĩ nói, khả năng chữa khỏi rất cao.
Đây có lẽ là điều may mắn nhất trong cái bất hạnh này.
Tôi mơ hồ có một loại dự cảm, tôi sắp phải rời đi rồi.
16
Đó là ngày tôi được chôn cất.
Chị Trương vẫn luôn không để ý đến Cố Trầm, cho dù hắn có cầu xin thế nào, chị ấy cũng không để ý đến hắn.
Chị Trương đưa t.h.i t.h.ể tôi đi hỏa táng, tìm một nơi sơn thủy hữu tình làm nơi an nghỉ cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-tram-quen-em-roi/chuong-14-16-hoan.html.]
Chị ấy vừa lau nước mắt vừa đặt tro cốt của tôi vào, trên bia mộ là bức ảnh tôi luôn tâm tâm niệm niệm lúc sinh thời.
"Không lau sạch được nữa, nếu em thích, vậy thì dùng tạm đi." Chị Trương nói, "Ảnh thờ của người ta đều là đen trắng, của em còn có thêm một chút đỏ, rất đặc biệt."
Tôi mỉm cười, nói chuyện với chị ấy: "Đúng vậy không? Cuộc sống đã đủ bi thảm rồi, kiếp sau phải sống thật rực rỡ."
Mặc dù tôi biết chị ấy không nghe thấy, nhưng mà chị ấy đột nhiên lại cười.
Tôi cảm thấy rất an ủi.
"Chị không biết phải viết gì cho câu đối trên bia mộ của em, nên không viết nữa, hay là lúc nào đó em báo mộng cho chị, chị sẽ khắc lên sau." Chị ấy tiếp tục nói.
Tôi gật đầu, cảm thấy cách xử lý này rất tốt, ta suy nghĩ một chút, tự nói với bản thân: "Nếu muốn viết, vậy thì viết: "Nơi đây yên nghỉ một người rất vui vẻ"."
Dừng lại một chút, tôi lại nói: "Mong ước tốt đẹp mà thôi, chẳng lẽ em còn muốn để lại một câu: "Tôi muốn xem quảng cáo để hồi sinh"?"
Nghĩ đến đây, tôi bị chính mình chọc cười, nhưng mà nụ cười lập tức tắt ngúm.
Tôi thật sự không muốn hồi sinh nữa.
Tôi quá mệt mỏi rồi.
Tôi và chị Trương "trò chuyện" rất lâu.
Kỳ thực chỉ là tự nói với bản thân.
Dù sao chị ấy cũng không thể nghe thấy tôi nói.
Cho đến khi Cố Trầm đến.
Sau khi Thư Tâm Vũ chết, linh hồn tôi và Cố Trầm đã không còn ràng buộc nữa. Cho nên những ngày sau đó, tôi muốn đi đâu thì đi, muốn ở đâu thì ở, tôi còn đi xem Na Na.
Cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp, tôi rất yên tâm.
Chị Trương không nói thời gian địa điểm chôn cất tôi cho bất kỳ ai, cho nên hôm nay theo lý mà nói, ở đây chỉ có chị Trương và tro cốt của tôi.
Nhưng mà Cố Trầm vẫn đến.
Trông hắn tiều tụy hơn rất nhiều, người cũng gầy đi, âm u hơn.
Hắn chỉ đứng từ xa nhìn nơi này, không đến gần, cũng không nói gì với chị Trương, chỉ yên lặng đứng đó.
Chị Trương hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn để ý đến hắn, chỉ tự mình "nói chuyện với tôi".
Một cơn gió lớn thổi qua.
Tôi bị gió cuốn đi.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong suốt những ngày qua.
Tôi biết mình phải đi rồi.
Vì vậy, trong lúc bay lên, tôi nói với chị Trương: "Tạm biệt chị Trương, hãy sống thật tốt với Na Na."
Chỉ là không ngờ tới, chị ấy quay đầu lại, nhìn về phía tôi.
Chị ấy nói: "Tạm biệt Vi Vi, chúc em kiếp sau hạnh phúc."
Tôi sững người.
Nhưng mà chị ấy chỉ mỉm cười, nụ cười xen lẫn nước mắt.
Tôi hiểu rồi, bèn nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi tiếp tục bay lên, trong lúc bay lên, đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Cố Trầm vẫn luôn đứng im ở đó đã ngã xuống.
Phía sau hắn, là một mảng m.á.u đỏ tươi.
Bên cạnh, trợ lý của hắn không ngừng kêu lên: "Cố tổng, Cố tổng, anh sao vậy? Cố tổng!"
Gương mặt tái nhợt của hắn chỉ hướng về phía tôi.
Tôi nhìn thấy linh hồn hắn bay lên.
"Vi Vi..." Giọng nói của linh hồn hắn rất khàn.
Nhưng mà tôi không muốn gặp hắn, xoay người sang chỗ khác.
Vừa vặn, giây tiếp theo tôi đã xuyên qua ranh giới thế giới, hoàn toàn rời khỏi nơi này.
Hy vọng kiếp sau, tôi sẽ không gặp lại hắn nữa.
(Hết)