Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Trầm Quên Em Rồi… - Chương 8-9

Cập nhật lúc: 2024-06-17 09:26:58
Lượt xem: 1,149

8

Máu tươi không ngừng tuôn ra, cuối cùng là chị Trương chen qua đám đông chạy đến.

"Tất cả tránh ra cho tôi!" Chị ấy gào khóc, "Nếu cô ấy có chuyện gì, các người đều là kẻ g.i.ế.c người!"

Những người vây xem cũng không dám cản, chỉ đi theo phía sau, cuối cùng chị ấy chỉ có thể đưa tôi về nhà, đóng cửa để những người kia ở bên ngoài.

"Vi Vi, bây giờ tôi sẽ gọi xe cấp cứu." Chị Trương lau nước mắt trên mặt định gọi 120. 

Tôi giữ tay chị ấy lại.

"Chị Trương, không cần đâu." Tôi nói, đặt thẻ ngân hàng vào tay chị ấy. 

Kỳ thực tôi không muốn như vậy.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Lần này tôi vốn định âm thầm nhét thẻ ngân hàng vào nhà chị ấy, sau đó tìm một nơi yên tĩnh rời đi, xem như trên thế giới này chưa từng có người này.

Nhưng mà...

Sự việc lại không như ý muốn.

"Tiền này tôi không cần!" Chị Trương ném thẻ sang một bên, "Vậy nên những ngày qua, cô không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của tôi, block tôi, một mực cố chấp livestream là vì chuyện này sao? 

"Lâm Nhược Vi, cô nhớ kỹ cho tôi, lúc trước ở trong đó tôi chưa từng nghĩ muốn cô phải trả giá cái gì, hiện tại càng không cần!"

Tôi muốn nhặt thẻ lên, nhưng mà tôi quá đau, đau đến mức không thể cử động. 

"Chị Trương, chị nghĩ đến Na Na đi." Tôi khuyên nhủ, cố ý nói, "Chị Trương, chị đừng có gánh nặng gì cả, em không phải vì chị, chị cũng biết em sớm đã không muốn sống nữa rồi, ban đầu em chỉ muốn chọc tức bọn họ một chút, tiện thể kiếm chút tiền để sống tốt, bây giờ chỉ là tiền chưa tiêu hết, vừa vặn gặp được chị mà thôi."

Tôi lại ho ra một ngụm máu: "Chỉ là tiếc cho bức ảnh thờ kia, bị em nôn m.á.u lên, không biết lau đi có còn dùng được hay không..."

"Lâm Nhược Vi!" Tôi còn chưa dứt lời, đã bị tiếng gào thét của chị ấy cắt ngang. 

Chị ấy khóc, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào nói: "Em có thể đừng như vậy không..."

Nhưng mà tôi có thể nói gì đây? 

Tôi cái gì cũng không nói được, chỉ có thể nhìn chị ấy cười một cái. 

Một tia chớp xé toạc bầu trời, sấm sét vang dội.

Tôi đột nhiên bắt đầu nôn ra m.á.u không ngừng.

Đau, toàn thân đều đau như muốn vỡ vụn.

"Ầm ầm ầm!"

Cánh cửa đột nhiên bị ai đó dùng sức đập. 

"Mở cửa!"

Giọng nói của Cố Trầm truyền đến. 

Tiếp theo là một tiếng va chạm nặng nề: "Lâm Nhược Vi, mở cửa cho tôi!

"Nghe thấy không? Nhanh mở cửa!"

Tôi căn bản không muốn để ý đến hắn.

Chị Trương vẫn đang khóc, tôi đưa tay lau nước mắt cho chị ấy, lại bôi đầy m.á.u lên mặt chị ấy, trông có chút buồn cười.

Tôi mỉm cười, giây tiếp theo tay nặng nề rơi xuống, linh hồn tôi bay lên.

"Rầm!"

Cánh cửa cuối cùng cũng bị đạp tung, nặng nề đập vào tường. 

"Lâm Nhược Vi!"

Cố Trầm hai mắt đỏ hoe xông vào. 

9

Nhưng mà hắn chỉ nhìn thấy t.h.i t.h.ể của tôi.

Những phóng viên đi theo phía sau cũng ùa vào, lúc này bắt đầu giơ máy ảnh chụp lia lịa t.h.i t.h.ể của tôi.

Tôi lơ lửng trên không trung, nhìn hắn ngây người đứng bên cạnh t.h.i t.h.ể tôi, đột nhiên ý thức được, không biết từ lúc nào, tôi đã không còn yêu hắn nữa. 

"Giả, tất cả đều là giả!" Cố Trầm đột nhiên phát điên, lao đến muốn đẩy chị Trương ra. 

Nhưng mà chị Trương lại cho hắn một cái tát. 

"Cô ấy lừa gạt anh làm gì? Chính anh tự xem lại mình đã làm những gì đi, cô ấy còn chưa tức giận đâu, anh đây là ý gì?"

Cố Trầm không ngừng lắc đầu, muốn tiến lên lần nữa, nhưng mà chị Trương lại cho hắn một cái tát.

Một cái chưa đủ, lại một cái, lại một cái, cuối cùng đánh đến mức khóe miệng Cố Trầm chảy m.á.u mới dừng lại.

Tay chị ấy khẽ run, nhìn những người kia vẫn đang tiếp tục chụp ảnh, tức giận quát: "Chụp cái gì mà chụp? Cút hết cho tôi!"

Nói xong, chị ấy đóng cửa lại, dùng đồ chặn lại. 

Trong suốt quá trình này, Cố Trầm vẫn đứng im tại chỗ. Hắn cúi đầu nhìn t.h.i t.h.ể của tôi, m.á.u tươi từ khóe miệng không ngừng nhỏ xuống.

"Chú đứng ở đây cũng vô dụng, dì Vi Vi đã c.h.ế.t rồi."

Bên trong phòng, Na Na chống nạng tập tễnh đi ra.

Cố Trầm nhìn sang, sau khi nhìn thấy cái chân bị mất của Na Na, lông mày hắn khẽ nhíu lại.

Nhưng mà cho dù là Na Na hay chị Trương đều không để ý đến hắn, chỉ cúi xuống thu dọn t.h.i t.h.ể cho tôi. 

Hắn muốn làm gì đó, ngay sau đó chị Trương đã tức giận quát: "Làm gì? Còn không phải là do anh, anh còn không mau cút đi cho tôi?"

Nhưng mà Cố Trầm chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Hắn trông rất kỳ lạ, dường như rất đau lòng, nhưng lại có chút mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-tram-quen-em-roi/chuong-8-9.html.]

"Còn không cút? Muốn tôi động thủ?" Chị Trương đỏ mắt quát.

"Tôi không hiểu." Hắn đột nhiên nói. 

Cố Trầm nhìn chị Trương: "Tôi rất đau lòng."

Hai mắt hắn đỏ bực: "Rõ ràng tôi không yêu cô ấy, nhưng mà... Bây giờ lại cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi."

"Anh không yêu cô ấy?" Chị Trương như nghe được chuyện gì buồn cười.

Chị ấy cười đến mức cúi gập người, cười đến mức nước mắt chảy ra. 

Còn Na Na lại trực tiếp lấy một chiếc máy quay. 

Đó là đồ của tôi, cũng là thứ duy nhất còn giữ được giữa tôi và hắn.

Máy quay bắt đầu phát. 

"Khụ khụ, đây là ngày đầu tiên mua được chiếc máy quay này." Gương mặt thiếu niên Cố Trầm xuất hiện trong màn hình.

Giây tiếp theo, tôi từ bên cạnh xuất hiện, trực tiếp nhảy vào giữa màn hình, tôi trong màn hình cười nói: "Cũng là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức hẹn hò!"

Hắn cười xoa đầu tôi, nụ cười ấm áp: "Đúng vậy, là ngày mà rất lâu rất lâu sau này, khi nhớ lại chúng ta sẽ thấy nó là ngày quan trọng nhất!"

.....

Dưới ánh đèn đường, tôi mặc áo khoác lông vũ ngồi xổm bên đường ăn cơm hộp, rét run người. 

"Vi Vi, nhìn này." Giọng nói của người cầm máy quay truyền đến, tôi quay đầu lại, giơ tay hình chữ V về phía ống kính, nói: "Nữ idol hàng đầu tương lai đang giơ tay hình chữ V với anh đấy, Cố Trầm anh cứ việc vui vẻ đi."

"Đúng đúng đúng, anh vui lắm, nữ idol hàng đầu tương lai ngồi xổm bên đường ăn cơm hộp." Người cầm máy quay vui vẻ nói, ngay cả ống kính cũng rung lên theo. 

.....

Trong căn phòng trọ chật hẹp, tôi đang khóc, bên cạnh là một đống giấy.

Không biết ống kính đã chĩa vào tôi từ lúc nào. 

"Đừng khóc nữa, nhìn em kìa, đều bị quay lại hết rồi." Giọng nói của Cố Trầm vang lên.

Tôi quay người lại, cho hắn một trận đòn.

"Xóa đi, Cố Trầm đồ đáng ghét, mau xóa đi cho em!"

Sau đó máy quay rơi xuống đất, trong màn hình là cảnh hai chúng tôi đánh nhau. 

.....

Trong căn phòng trọ, một chiếc bánh kem lớn xuất hiện trong ống kính. 

Chúng tôi vui vẻ thắp nến, trên đó viết "Kỷ niệm một năm ngày yêu nhau". 

Tôi nói: "Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày chúng ta yêu nhau, chúc chúng ta năm nào cũng như hôm nay!"

Cố Trầm bên cạnh cười tủm tỉm hôn tôi một cái, nói: "Tháng tháng đều vui vẻ như ngày hôm nay!"

.....

Trong màn hình, hai chúng tôi cùng nhau cầm một chiếc đĩa CD. 

"Đây là đĩa CD đầu tiên của chúng ta." Tôi nói, chỉ vào cái tên trên đó đầy tự hào, "Lời bài hát là do em viết."

Hắn từ bên cạnh nhảy vào: "Nhạc là do anh soạn."

.....

Trong màn hình, tôi mặc lễ phục. 

Nhìn thấy ống kính, tôi căng thẳng xoa tay. 

Tôi nói: "Lần đầu tiên đến nhận giải, vẫn có chút lo lắng."

Hắn cười đến run cả người: "Em đừng nói, anh cũng lo lắng."

Nói xong, hắn đặt máy quay sang một bên, chạy như bay vào ống kính, ôm chầm lấy tôi, hôn tôi. 

"Hôm nay em đẹp lắm." Hắn nói.

Tôi ngẩng đầu đầy kiêu ngạo: "Chắc chắn rồi, có được một cô bạn gái xinh đẹp dịu dàng thông minh tốt bụng khéo léo hiểu chuyện như em là phúc phận của anh đấy."

Hắn cười đến mức ôm bụng, bị tôi trừng mắt liếc một cái. 

.....

Màn hình chuyển cảnh, lần này người xuất hiện trong ống kính là hắn. 

Hắn nhìn vào ống kính, nói: "Cuối cùng cũng công khai quan hệ với mọi người rồi, hôm nay đến thăm bạn gái vừa mới được công khai, xem phản ứng của cô ấy thế nào."

Trông rất hạnh phúc. 

Sau đó, hắn đặt máy quay sang một bên, chỉnh sửa lại, sau đó gọi: "Vi Vi!"

Rồi, trong màn hình xuất hiện hình ảnh tôi chạy như bay đến.

Trên đầu còn đội khăn voan. 

"A Trầm!" Tôi nhào vào, hắn dang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng. 

Tôi trong màn hình khóc.

Hắn vỗ về tôi, nhẹ giọng an ủi, còn lau nước mắt cho tôi. 

Tôi nhón chân lên, vòng tay ôm cổ hắn, hôn hắn. 

"Em muốn gả cho anh." Tôi nói. 

Hốc mắt hắn cũng đỏ hoe, gật đầu thật mạnh, nói: "Được."

"Em mua khăn voan rồi, mua ở tiệm váy cưới, là loại dùng để kết hôn." Tôi nói, "Từ hôm nay trở đi, anh là người của em rồi."

"Ừ." Hắn hôn nhẹ tôi, đưa tay vuốt ve khăn voan trên đầu tôi, nói, "Anh muốn nhìn thấy em mặc váy cưới do chính tay anh thiết kế, Vi Vi, chúng ta kết hôn."

Loading...