Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Vợ Bá Đạo - Chương 17:

Cập nhật lúc: 2024-10-25 10:58:59
Lượt xem: 250

Chương 17:

 

Vài phút sau, nhân viên phục vụ quay lại, phía sau dẫn theo hơn mười chàng trai trẻ mặt mũi sáng sủa.

 

Những người này xếp thành hàng, trông cực kỳ quyến rũ.

 

Tôi gật đầu: “Lấy hết.”

 

Các chàng trai lập tức tranh nhau muốn ngồi cạnh chúng tôi, miệng liên tục gọi “chị ơi”, tôi không khỏi cong môi cười.

 

Ông Vương bị đám đàn ông vây quanh, luống cuống: “Tiểu Chu... Cô làm vậy là...”

 

Trai bao đưa ly rượu đến bên miệng tôi, tôi nhấp một hớp rồi mới nói với ông Vương:

 

“Chú Vương, hiện tại đang thịnh hành trào lưu uống rượu với trai trẻ, bọn họ vừa đẹp trai, nói chuyện lại ngọt ngào, tửu lượng còn cao.”

 

Ông Vương còn chưa kịp phản bác, một cậu em đã ngồi lên đùi ông ta, hôn hít cuồng nhiệt.

 

Làm tốt lắm!

 

Nếu ông không ký bản hợp đồng này, hôm nay ông đừng mơ tưởng thoát khỏi đám yêu tinh kia.

 

Đang lúc tôi đắc ý tính toán, đám người bỗng nhiên tản ra, Trình Dục mặt mày sa sầm, hùng hổ đi về phía tôi.

 

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, một chàng trai bao ngồi bên cạnh tôi đã đứng dậy đẩy Trình Dục một cái, lớn tiếng nói:

 

“Anh bạn, anh làm vậy là không được rồi, sao lại giành khách thế?”

 

Trình Dục không khỏi trợn mắt.

 

Chàng trai bao thấp hơn anh nửa cái đầu, cả hai đều mặc vest, trừng mắt nhìn nhau.

 

Tôi không nhịn được bật cười.

 

Trình Dục nói ngắn gọn: “Cút.”

 

Chàng trai bao ngẩng cổ lên, còn chưa kịp nói gì đã bị bảo vệ lôi đi.

 

Những người khác thấy vậy cũng tản ra.

 

Trình Dục chen đến bên cạnh tôi, chỉ vào ông Vương còn chưa kịp phản ứng, phẫn nộ nói: “Loại này mà cô cũng không tha?!”

 

Tôi không biết Trình Dục nhận được tin tức gì, càng không biết anh tìm đến đây bằng cách nào: “Trình tổng, anh đừng làm loạn nữa...”

 

Ông Vương lại không vui, lập tức đập vỡ một cái ly: “Nhóc con, mày có ý gì?”

 

Trình Dục lao tới.

 

Hai người lập tức lao vào đánh nhau, Trình Dục túm lấy cổ áo ông ta: “Đó là vợ tao!”

 

Khi hai người bị kéo ra, mặt ông Vương đã sưng vù, ông ta nhìn chằm chằm Trình Dục, tay lau m.á.u mũi, vẻ mặt sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-ba-dao/chuong-17.html.]

 

Trình Dục giơ nắm đ.ấ.m lên, ông Vương lập tức rụt cổ lại, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Chu Dực Nhiên, cô đừng hòng mơ tưởng cổ phần trong tay tôi nữa!”

 

Tôi trơ mắt nhìn ông Vương được bảo vệ dìu đi, Trình Dục đúng là đồ phá gia chi tử!

 

Anh còn chưa hiểu chuyện gì, cau mày, tóc mái lòa xòa: “... Cổ phần gì?”

 

Tôi tức giận đứng dậy bỏ đi.

 

Trình Dục đuổi theo nắm lấy tay tôi, tôi còn chẳng thèm quay đầu lại, trực tiếp hất tay anh ra.

 

Mãi đến khi ra đến cửa quán bar rồi, Trình Dục mới lớn tiếng gọi tôi: “Chu Dực Nhiên!”

 

Tôi quay người lại, thấy anh ôm tay, vẻ mặt hơi tủi thân: “Tôi cũng bị thương.”

 

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Còn chưa kịp đi bệnh viện vết thương đã lành rồi.”

 

Trình Dục thấy tôi dịu lại, cởi áo khoác ra khoác lên người tôi: “Đã có gia đình rồi còn ăn mặc thế này đến quán karaoke...”

 

“Tôi đến để bàn công việc.”

 

Dù sao anh cũng là tổng tài.

 

Hẳn anh biết tôi đang làm gì, chậm chạp khều khều tôi.

 

Tôi gạt tay anh ra.

 

Anh lại nắm lấy.

 

Tôi lại gạt ra.

 

Anh lại nắm lấy.

 

Tôi: “... Anh buông ra! Tôi nghe điện thoại.”

 

Trình Dục: “... Ồ.”

 

Tôi lấy điện thoại ra mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.

 

—— Từ bệnh viện.

 

Tôi gọi lại, vừa nghe thấy người ở đầu dây bên kia, tôi đã không kìm được siết chặt lấy cánh tay Trình Dục, run rẩy: “Đến bệnh viện, nhanh lên!”

 

Tôi lạnh toát cả người đứng trước cửa phòng phẫu thuật.

 

Trình Dục đặt tay lên vai tôi: “Ngồi nghỉ một lát đi, em đứng như vậy một tiếng đồng hồ rồi.”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó.

 

Anh khẽ thở dài, ở bên cạnh tôi.

 

Loading...