Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Vợ Bá Đạo - Chương 21:

Cập nhật lúc: 2024-10-25 19:23:35
Lượt xem: 167

Chương 21:

 

Gã xăm trổ dí d.a.o găm vào mặt tôi: “Thế sao? Vậy phải xem cô có tiếc khuôn mặt xinh đẹp này không đã.”

 

Gã xăm trổ cầm d.a.o găm, rạch mạnh lên mặt tôi.

 

Tôi nhíu mày vì đau, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

 

Đột nhiên đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng còi cảnh sát inh ỏi.

 

Đèn pha của xe cảnh sát chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của gã xăm trổ và Bạch Thiển Thiển.

 

Họ liếc nhìn nhau, ném d.a.o găm xuống, chạy nhanh về phía những tảng đá ngầm.

 

“Két...” Tiếng phanh xe liên tục vang lên.

 

Một số cảnh sát cầm s.ú.n.g đuổi theo: “Đứng lại!”

 

Số còn lại thì vây quanh tôi.

 

Tôi cố gắng đứng dậy, thấy được Trình Dục chạy về phía mình.

 

Tôi chưa bao giờ thấy anh luống cuống như vậy, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, khóe mắt đỏ hoe, tay chân luống cuống cởi trói cho tôi.

 

Sau đó, ôm tôi vào lòng.

 

Tôi cũng ôm anh, cảm nhận được cơ thể anh run lên dữ dội.

 

Anh liên tục hôn lên tóc tôi, lên khuôn mặt lấm lem của tôi, giọng run rẩy an ủi: “Không sao rồi, Nhiên Nhiên, anh xin lỗi vì đã đến muộn...”

 

Trình Dục vùi mặt vào cổ tôi, ngay sau đó, có chất lỏng ấm áp chảy xuống.

 

Tầm mắt tôi cũng trở nên mờ mịt.

 

Có một khoảnh khắc, tôi như trở về mùa hè oi ả thời thơ ấu.

 

Trình Dục bé nhỏ đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cũng bắt được con bướm vân xanh mà tôi muốn.

 

Lúc đó anh đã nói gì nhỉ?

 

À, lúc đó anh vỗ ngực, để lộ chiếc răng cửa bị gãy, nói với tôi: “Chu Tiểu Nhiên, sau này em gả cho anh nhé, anh đảm bảo sẽ bắt cho em càng nhiều bướm hơn.”

 

Tim tôi chợt thắt lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-ba-dao/chuong-21.html.]

Nhìn người đàn ông luống cuống trước mặt, trong lòng tôi bỗng có hàng ngàn con bướm bay ra.

 

Lời kết:

 

Tôi và Trình Dục lại một lần nữa ngồi đối diện nhau.

 

Tôi ném hai bản hợp đồng lên bàn trà.

 

Trình Dục ngã vật ra ghế sofa, gào lên: “Sao lại có hợp đồng nữa a a a ——”

 

Tôi liếc anh một cái, anh lập tức ngồi thẳng dậy: “Anh ký, hợp đồng gì anh cũng ký, một trăm năm, hai trăm năm, tám trăm đời anh cũng ký.”

 

Trình Dục dịch m.ô.n.g về phía tôi, dựa vào vai tôi, nịnh nọt nói: “Vợ nói gì cũng đúng!”

 

Tôi lườm anh một cái, sau đó chậm rãi cầm bản hợp đồng lên: “Anh xem kỹ xem đây là hợp đồng gì rồi hãy nói.”

 

Anh ấy nhìn chăm chú: “Hợp đồng tiền hôn nhân? Hợp đồng theo đuổi? Không phải là cái trước đó sao...”

 

Tôi mỉm cười.

 

Xoẹt ——

 

Tờ giấy trong tay tôi biến thành những mảnh vụn.

 

Trình Dục kinh ngạc: “Vợ, ý em là gì? Vợ, em không ký tiếp hợp đồng với anh nữa sao, tại sao? Bên A tốt như anh, em suy nghĩ lại đi!”

 

Tôi đưa tay che miệng anh: “Im lặng.”

 

Trình Dục: Không dám ho he.jpg

 

Tôi mỉm cười, kề sát mặt vào cằm của tổng tài bá đạo, cắn nhẹ.

 

“Ngoan nào, chúng ta còn phải làm vợ chồng tám mươi năm nữa, thời hạn quá dài, anh phải dùng cả đời để ký.”

 

Tôi hôn Trình Dục, nở nụ cười ranh mãnh: “Cái này coi như con dấu nhé.”

 

Đáp lại tôi là nụ hôn nồng nhiệt.

 

Trình Dục mút lấy môi tôi, giọng nói nhỏ nhẹ nghe như tiếng thở dài: “Tuân lệnh, Trình phu nhân.”

 

Hai bóng người quấn lấy nhau trên ghế sofa, những mảnh giấy vụn rơi lả tả trên đất.

 

(Hết)

 

Loading...