Cô vợ của sĩ quan - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:46:51
Lượt xem: 86
Bộ phim chiếu hết, Trân Trân nhảy xuống khỏi vai Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh đỡ giúp cô, hai chân cô chạm đất rất nhẹ nhàng.
Không chờ mọi người bắt đầu tản ra, Trân Trân liền kéo tay Thị Hoài Minh xoay người chạy đi.
Chạy đến bên cạnh sân tập, cô quay đầu liếc nhìn một cái, thở hổn hển nói: “Vừa nãy có lẽ không có ai nhìn thấy đâu nhỉ?”
Bọn họ đứng phía sau đám người, xung quanh tối thui, những người khác đều đang nghiêm túc xem phim.
Thị Hoài Minh lên tiếng nói: “Yên tâm đi, không có ai quay đầu lại chú ý phía sau đâu.”
Dù sao đã xem phim xong rồi, Trân Trân không có gì lo lắng cả.
Ý thức được mình vẫn còn nắm cánh tay của Thị Hoài Minh, cô vội vàng buông tay ra nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Trân Trân đi trước mấy bước, Thị Hoài Minh sải chân bước theo sau.
Hai người sóng vai nhau đi trong bóng tối, Trân Trân quay đầu nhìn Thị Hoài Minh, nhớ đến điều gì đó, lúc này lại hỏi anh: “Vai anh có đau không?”
Cân nặng của Trân Trân đối với Thị Hoài Minh mà nói căn bản không tính là gì, anh còn tập tạ với cường độ còn cao hơn.
Anh nhìn về phía Trân Trân đáp qua loa: “Không đau, không sao.”
Bộ phim chiếu thời gian dài như thế, cô ngồi trên vai anh lâu như vậy.
Trân Trân cảm thấy không thể hoàn toàn không sao được, vì vậy nói tiếp: “Vừa nãy em xem phim xem quá nhập tâm, về nhà em giúp anh xoa bóp có được không?”
Thị Hoài Minh vốn còn muốn nói không cần, nhưng chạm phải ánh mắt của Trân Trân, sau một lúc do dự liền gật đầu: “Cũng được.”
Hai người về đến nhà, thay phiên nhau tắm rửa.
Trân Trân tắm xong trước, lúc Thị Hoài Minh đi tắm, cô ngồi trong phòng học bài.
Đợi Thị Hoài Minh tắm xong đi ra, cô cầm bút ngẩng đầu lên, lên tiếng gọi anh: “Anh tắm xong rồi hả?”
Thị Hoài Minh trả lời một tiếng, ngồi xuống cái ghế gỗ bên cạnh cô.
Liếc nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức, Trân Trân không do dự lâu.
Cô đặt cây bút trong tay xuống đứng dậy, đứng ở sau lưng Thị Hoài Minh nói: “Vậy em trực tiếp giúp anh ấn nhé.”
Thị Hoài Minh còn chưa trả lời, Trân Trân đã đưa tay ấn lên vai phải của anh.
Vậy nên Thị Hoài Minh liền ngồi bất động, để Trân Trân có thể an tâm xoa bóp.
Anh biết Trân Trân muốn thông qua cách như thế này giúp anh thả lỏng một chút.
Nhưng sau khi Trân Trân ấn mấy cái, anh phát hiện điều này căn bản không phải hưởng thụ và thả lỏng, mà là giày vò muốn chết.
Ngón tay cô nhỏ nhắn mềm mại, xoa bóp từng chút từng chút trên vai anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-cua-si-quan/chuong-159.html.]
Quần áo mùa hè mềm và mỏng, mỗi lần ngón tay cô bóp qua một chỗ, liền vấy lên hơi nóng.
Mỗi một chút, đều giống như đang bóp vào trái tim anh.
Trừ cái này ra, còn có cô đang đứng sau lưng anh, cách anh rất gần, lúc cúi đầu giúp anh bóp vai, một lọn tóc dài còn chưa khô rũ xuống từ trên trán, đang cọ bên tai anh.
Mùi hương trên tóc cô bay vào chóp mũi anh, giống như một bàn tay lôi kéo dục vọng.
Thị Hoài Minh nhìn thời gian của đồng hồ báo thức trên bàn.
Khi Trân Trân đã xoa bóp được ba phút, có hơi mệt liền lên tiếng hỏi anh: “Có thoải mái không?”
Ba chữ này lọt vào tai Thị Hoài Minh, cũng chứa đầy ý khác.
Anh không lên tiếng trả lời, mà đột nhiên đưa tay nắm lấy tay của Trân Trân đang đè trên vai anh, trực tiếp dùng lực kéo một chút, kéo cô đến trước mặt rồi kéo cô vào lòng mình, sau đó ôm lấy.
Trân Trân bất ngờ không kịp đề phòng bị dọa giật mình một cái.
Cơ thể bị buộc xoay một vòng ngã ngồi trong lòng Thị Hoài Minh, cô lấy anh theo bản năng.
Ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cô đỏ mặt vội vàng muốn đứng dậy, nhưng đã bị Thị Hoài Minh ôm lấy căn bản không động đậy được.
Trân Trân khẩn trương đến mức giọng nói căng thẳng: “Anh làm gì vậy?”
Thị Hoài Minh vùi mặt trong cổ cô, sau khi cô tắm xong tóc tùy ý búi lên, còn rũ xuống mấy lọn.
Giọng anh trầm thấp, hơi thở thở ra ngứa ngáy, nói nhẹ nhàng: “Anh muốn hôn em.”
Nghe được lời này, Trân Trân không khỏi đỏ mặt, ngay cả m.á.u cũng đều nóng lên.
Cô bị anh ôm chặt trong lòng, muốn nhúc nhích cũng không được, hô hấp và nhịp tim đều bên bờ mất khống chế.
Khoảnh khắc Thị Hoài Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nhìn vào mắt cô, lại hỏi cô: “Có được không?”
Khoảng cách rất gần, mí mắt anh hơi rũ xuống, cũng nhìn thấy hàng mi rất rõ ràng.
Tim Trân Trân đập mất khống chế, rơi vào trong đôi mắt anh.
Thấy Trân Trân không nói chuyện, Thị Hoài Minh rũ mắt, chậm rãi áp môi đến bên môi Trân Trân.
Khi môi anh sắp chạm đến môi Trân Trân, cô đột nhiên giơ tay che môi mình lại.
Giống như cô chợt tỉnh táo trong nháy mắt, đỏ mặt buồn bực nói: “Không được.”
Trước đây cô cố gắng lấy lòng anh như thế, cách gì cũng từng dùng rồi, anh chưa từng đáp lại cô một lần nào, còn khiến cô đau lòng, khó chịu như thế. Hiện giờ anh muốn cùng cô phát triển thêm một bước, cô cũng không thể để anh nhanh như vậy.
Quá dễ dàng có được, chắc chắn sẽ không quý trọng.
Thị Hoài Minh nhịn không được bật cười, lại có chút đau khổ.
Anh không lấy tay Trân Trân ra, cũng không mạnh bạo với cô giống như trước đây, mà ôm cô vào lòng lần nữa, thở dài một hơi nói: “Vậy anh ôm một chút nữa.”