Cô vợ của sĩ quan - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-09-09 17:07:52
Lượt xem: 97
Sau khi tắm rửa xong, Thị Hoài Hà quay về phòng, Chung Mẫn Phân đã lên giường nằm xuống.
Đương nhiên cô ta vẫn đang kìm nén cơn tức giận, làm cái gì cũng vùng vằng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Nằm dài xuống giường hầm hừ chớp mắt.
Chung Mẫn Phân giả vờ như không nghe thấy, lên tiếng nói: "Tắt đèn đi."
Thị Hoài Hà không nói gì, vừa tức giận vừa đưa tay tắt đèn trong phòng.
Đèn vụt tắt, căn phòng trở nên tối om, nhưng cô ta không đi ngủ ngay.
Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Rõ ràng cô ta, Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh mới là người nhà ruột thịt, Lâm Trân Trân kia chính là người ngoài, thế mà Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh đều bảo vệ Lâm Trân Trân, bây giờ cô ta mới là người ngoài trong cái nhà này.
Sớm biết đến đây sẽ bị như vậy, bị em trai đối xử như thế thì còn lâu cô ta mới tới.
Vốn tưởng đến chỗ của em trai sẽ được hưởng ké phúc, ai ngờ kết quả lại thành giận dữ thế này.
Sau khi nghĩ lại, Thị Hoài Hà cảm thấy Thị Hoài Minh đúng là chẳng ra gì, bây giờ có tiền đồ rồi, lại đối xử với chị gái ruột đã cùng mình lớn lên như vậy, trong mắt anh bây giờ chẳng có ai khác ngoài cô vợ nũng nịu kia.
Đúng là có vợ cái là quên luôn mẹ với chị gái!
Bởi vì buổi chiều đã đánh một giấc ngon, lúc này Thị Hoài Hà ôm cơn tức thức đến tận nửa đêm mới ngủ được.
Vừa ngủ một lúc lại buồn đi vệ sinh, thế là cô ta đứng dậy định ra ngoài đi vệ sinh.
Thị Hoài Hà mơ hồ xuống giường, nhưng vừa đi đến mở cửa phòng lại dừng bước.
Bởi vì cô ta thấy Trân Trân cũng đi vệ sinh đêm, nhưng Trân Trân không đi một mình, mà là có Thị Hoài Minh đỡ đi.
Thị Hoài Hà không lên tiếng, chỉ đứng sau cửa híp mắt nhìn ra bên ngoài, thấy Thị Hoài Minh đỡ Trân Trân vào nhà vệ sinh, một lát sau nghe thấy tiếng xả nước truyền ra từ nhà vệ sinh, Thị Hoài Hà lại tiếp tục nhìn Thị Hoài Minh dìu Trân Trân ra, đỡ cô trở về phòng.
Sau khi xem một màn này, cả khuôn mặt của Thị Hoài Hà đều muốn méo mó cả lên.
Vừa rồi cô ta không nhìn lầm phải không? Em trai cô ta đường đường là một cán bộ, lại đỡ Lâm Trân Trân đi vệ sinh?
Lâm Trân Trân là bà cố để nhà bọn họ hầu hạ hay sao? Sao Thị Hoài Minh lại phục vụ cô như vậy?
Thị Hoài Minh là một cán bộ cấp trung đoàn! Anh là người có triển vọng nhất trong nhà bọn họ! Là người mà khi về quê, tất cả mọi người ở quê, bao gồm cả những người già có địa vị được tôn trọng nhất, cũng sẽ khen ngợi nể mặt!
Người được mọi người yêu quý, thế mà lại ở đây phục vụ Lâm Trân Trân như thế này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-cua-si-quan/chuong-197.html.]
Lửa giận trong lòng Thị Hoài Hà trong nháy mắt lại dâng lên, ghim vào trong lồng n.g.ự.c cô ta.
Cô ta đen mặt, vô thức giơ tay đóng sầm cửa lại một cái.
Sau khi đóng cửa phòng, Thị Hoài Hà trở lại ngồi xuống giường, nhưng ngồi được một lúc lại cảm thấy mắc quá, đành phải đứng dậy đi vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh xong lại quay về nằm xuống, trong lòng chỉ cảm thấy như bị bịt lại, đầu óc ong ong không nghĩ được gì.
Trân Trân và Thị Hoài Minh không để ý đến chuyện gì khác.
Buổi sáng hôm sau, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, sau khi ăn sáng xong, ai nấy đều bắt đầu bận rộn công việc của mình.
Trân Trân và Lý Sảng đi làm cùng nhau, Lý Sảng hỏi cô: "Có thêm người trong nhà cảm giác thế nào?"
Trân Trân quay đầu nói với cô ấy: "Thật ra, không phải thêm một người mà là hai người."
Lý Sảng kinh ngạc: "Hả?"
Trân Trân nói: "Chị chồng em cũng tới, tối hôm qua còn có chút xích mích nữa."
Lý Sảng nhìn cô: "Cô ta và em á?"
Trân Trân trả lời: "Là do em, nhưng không phải xích mích với em, anh ba không cho em nói chuyện, tự mình trả lời che chắn hết cho em, chị ấy liền không vui, đến tận sáng nay vẫn còn xị mặt ra."
Lý Sảng nghe xong thì bật cười nói: "Hoài Minh khá tốt nhỉ, biết che chở bảo vệ vợ mình, không cho em chịu tổn thương trước mặt chị gái ruột luôn. Vậy mẹ chồng của em thì sao, có phải bà ấy bảo vệ con gái ruột của mình không?"
Trân Trân cười một tiếng: "Không có, mẹ chồng em cũng bảo vệ em."
Lý Sảng lại bất ngờ hơn, sau đó nói: "Em đúng là gặp được người hiếm thấy."
Trân Trân đi chậm rãi, giọng điệu nói chuyện cũng chậm theo: "Chị quên rồi à, chuyện cưới xin giữa em và anh ba là do cha mẹ định đoạt, là do cha mẹ để ý trước. Mẹ chồng em luôn quý mến em, đối xử với em tốt như con gái ruột ấy, thật sự rất tốt."
Lý Sảng lại cười nói: "Xem ra hôn nhân sắp đặt cũng có lợi ra phết."
Nhận được sự che chở của mẹ chồng và chồng, cho dù chị chồng có vô lý đến đâu, cô cũng không phải chịu uất ức.
Lý Sảng nói tiếp: "Như vậy cũng tốt, chồng và mẹ chồng đều bảo vệ em, nếu như gặp phải loại gia đình coi con dâu là người ngoài mà làm khó, mẹ em còn không ở đây thì chắc cũng chỉ đành nén giận chịu uất ức. Bây giờ chị cũng như một nửa người thân ruột thịt của em rồi, nếu em gặp chuyện gì cũng phải đến nói với chị, biết chưa?"
Mặc dù không cảm thấy mình sẽ phát chịu uất ức, nhưng Trân Trân vẫn cười gật đầu với Lý Sảng: "Được, chị dâu."
Hai người cười nói như vậy rồi đi làm.
Trân Trân ưỡn bụng bước đi rất chậm, mặt trời mới mọc sau lưng chiếu bóng cô xuống đường thật dài.