Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-09-10 15:10:00
Lượt xem: 100

Vào mùa xuân, ngoại trừ qua nhà chúc tết nhau, ăn uống tiệc tùng thì không còn việc gì đặc biệt khác.

Người lớn có niềm vui của người lớn, trẻ em cũng có niềm vui của trẻ em.

Ở chỗ này sống qua hai ngày, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đã chơi rất xa, hai người chạy tới trong viện và trên bãi tập để nhặt pháo chơi.

Pháo nhặt được đều là pháo lép không nổ lúc đốt, có dây dẫn lửa, lại đốt, ném ra cho nổ chơi, không có dây dẫn lửa thì lột vỏ ngoài của pháo, đổ bột thuốc s.ú.n.g bên trong ra cùng một chỗ, đốt như pháo bông.

Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc chạy một vòng ở bên ngoài, nhặt được một túi pháo lép giả, sau đó tìm một chỗ chắn gió lại rộng rãi, ngồi xổm phía đối diện, lột da của từng viên pháo lép nhặt được ra.

Thị Hưng Quốc vừa lột da pháo vừa nói: "Trong thành phố và thôn của chúng ta không giống nhau lắm, ở bên trong thôn chúng ta, ra ngoài dạo hết một thôn cũng không nhặt được nhiều pháo lép như vậy."

Thị Đan Linh nói: "Trong thôn nhiều người nhặt, mỗi nhà cũng chỉ bỏ một ít, dĩ nhiên nhặt không được nhiều rồi."

Lúc hai chị em đã bới ra được kha khá rồi, chợt nghe thấy tiếng nói: "Các người đang làm gì vậy?"

Bị giật mình, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc cùng nhau quay đầu, chỉ thấy có bốn bé trai.

Buổi sáng, lúc qua nhà chúc tết tham gia tụ họp cũng đã thấy, bốn đứa bé này là con trai của nhà họ Chu ở chếch phía đối diện nhà.

Chỉ từng gặp qua, không quá thân quen, đối mặt với Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, Tứ Oa, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc tự nhiên tạo khoảng cách hơn.

Thị Hưng Quốc nhìn bọn họ, trả lời đơn giản: "Chơi thôi."

Thị Hưng Quốc và Tam Oa sêm sêm tuổi nhau, Thị Đan Linh và Nhị Oa cũng xấp xỉ, xem như là đồng trang lứa.

Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, Tứ Oa không tính toán, cũng không khách khí, Tam Oa lên tiếng: "Vậy cùng nhau chơi chứ."

Ở giữa những đứa trẻ, một câu nói kia đủ để kết giao bạn bè.

Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đang ngồi xổm, vội nhích ra hai bước, tránh ra một chỗ để bốn bé trai ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, Tứ Oa, cũng lấy pháo mình nhặt được ra, đặt xuống cùng nhau rồi lột bỏ vỏ.

Toàn bộ pháo lép đều được bới ra xong, bột thuốc pháo chất thành một đống nho nhỏ.

Nhị Oa từ trên người lấy ra một hộp diêm, lúc lấy diêm ra, chuẩn bị châm lửa thì cậu hơi do dự, đưa tới trước mặt Thị Đan Linh nói: "Chỉ có mình cậu là nữ, cho cậu đốt đó, cậu có dám đốt không?"

Thị Đan Linh không nói hai lời nhận lấy: "Cái này có gì mà không dám."

Cô bé vừa nói vừa nắm que diêm cọ sát, tạo ra lửa, sau đó lại gần châm vào kíp nổ của chồng thuốc pháo.

Lúc kíp nổ bị đốt lửa, đốt tới tận gốc, chỉ thấy tách một cái, bên trên bột phấn nở ra những chùm pháo hoa rực rỡ.

Chơi xong pháo hoa sáng, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc cùng mấy đứa Đại Oa cũng coi như thành bạn.

Trong năm mới, ngoại trừ chơi thì không còn chuyện gì khác, sáu đứa bé lại đi tìm cái khác chơi, chủ yếu là bọn Đại Oa dẫn theo Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đi chơi, dù sao hai người bọn họ cũng vừa tới, đối với nơi này còn chưa quen thuộc lắm.

Mấy đứa bọn Đại Oa cũng tới từ nông thôn, đến trong thành cũng chỉ mới hai năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-cua-si-quan/chuong-227.html.]

Hiện tại, bọn họ có thể chơi cùng với mấy đứa nhỏ trong thành, mà chúng cũng có thể chơi với mấy đứa nhỏ trong thôn, cho nên mấy ngày ở trong thành, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đều được bọn chúng dẫn theo chơi đùa, cũng dẫn hai người bọ đi rất nhiều nơi.

Bởi vì Đội sản xuất có quy định ngày trở lại, Trần Thanh Mai và Thị Hoài Chung không thể ở lại trong thành thêm, tới gần ngày đi, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc còn chưa được chơi thỏa thích.

Thế là tối một ngày trước khi đi, bọn họ và mấy người Đại Oa cũng không nỡ chia xa.

Sáu đứa bé cùng nhau tặng quà, bọn họ cũng không có gì có thể tặng, dĩ nhiên đều là chút vật dụng học tập.

Nhị Oa nhìn Thị Đan Linh: "Lúc nào các cậu lại đến?"

Thị Đan Linh lắc đầu nói: "Không biết, cha mẹ tới, chúng tôi mới có thể tới đây."

Tam Oa nói: "Vậy khi trưởng thành, các cậu cứ tự mình tới đi."

Thị Hưng Quốc gật đầu: "Cái này thì có thể."

Tuổi tác Đại Oa lớn nhất, đã là cậu chàng mười sáu, mười bảy tuổi, không có nói theo những lời này.

Bọn người Nhị Oa nói chuyện vô cùng trịnh trọng, từng đứa đều có dáng vẻ như ông cụ non.

Sau khi bịn rịn chia tay nhau, ngày hôm sau, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đi theo Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai về nhà.

Chung Mẫn Phân và Trân Trân đưa bọn họ tới cửa chính khu dân cư, sau khi vẫy tay từ biệt, Thị Hoài Minh đưa bọn họ tới trạm xe lửa, đứng trên ban công dõi mắt nhìn theo bọn họ ngồi xe lửa rời đi thật xa.

Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ghé vào cửa sổ xe lửa phất tay với Thị Hoài Minh.

Tiếng của hai đứa đều lớn hơn, cùng gào với Thị Hoài Minh: "Tạm biệt, chú ba!"

Thị Hoài Minh cũng kêu lên với bọn họ: "Có rảnh lại tới chơi!"

Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc nói: "Được ạ!"

Xe lửa chậm rãi đi xa, không còn nhìn thấy lẫn nhau nữa, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc trở lại chỗ ngồi.

Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai ngồi cùng nhau, Trần Thanh Mai chợt cảm khái nói: "Cái này nếu không tận mắt thấy, thật sự tưởng tưởng không nổi cuộc sống của Thị Hoài Minh và Trân Trân sẽ trải qua kiểu gì."

Thị Hoài Chung nói tiếp: “Hoài Minh có triển vọng, đời này của anh so ra thì tệ hơn rồi."

Trần Thanh Mai quay đầu nhìn về phía anh ta: "Em cũng không cần anh so sánh vượt mặt Thị Hoài Minh, bọn họ có cuộc sống của bọn họ, chúng ta có cuộc sống của chúng ta, chúng ta nên sống tốt cuộc sống của chính mình. Hơn nữa, có kiểu anh em như Thị Hoài Minh, chúng ta cũng được hưởng rất lớn, cuộc sống ít gì cũng tốt hơn trước kia nhiều, là người thì nên biết đủ."

Thị Hoài Chung không nói nữa, vỗ nhẹ trên mu bàn tay Trần Thanh Mai, rồi nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.

Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc nhìn Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai.

Chờ khi bọn họ nói xong, Thị Hưng Quốc lại mở miệng hỏi: "Cha, mẹ, khi nào chúng ta lại đến ạ?"

Trần Thanh Mai nói: "Tới một lần đã làm phiền chú ba và thím ba các con như vậy, ăn uống, ở cũng không tính, còn trả nhiều tiền cho chúng ta mua đồ nữa, làm gì không biết xấu hổ mà đến thường xuyên được?"

Thị Hưng Quốc hiểu rõ ý này, lên tiếng: "Dạ."

Nói xong, hai chị em quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Loading...