Cô vợ của sĩ quan - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-09-11 15:07:04
Lượt xem: 42
Nhưng cô vừa lau nước mắt xong quay người lại, chợt nhìn thấy một cậu bé thiếu niên mười mấy tuổi ở đối diện đang đi về phía mình, cậu bé hơi khom lưng, sau lưng còn cõng một cô bé.
Khoảnh khắc mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của cô bé nhỏ, đôi mắt của Trân Trân ngay lập tức mở to.
Sau đó cô bước nhanh chạy đến trước mặt cậu bé, khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của cô gái nhỏ trên lưng cậu, nước mắt vừa lau đi lại rơi xuống, còn dữ dội hơn lúc trước.
Lần này Trân Trân đã bật khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng Đan Tuệ gọi một tiếng "Mẹ" trong trẻo như sữa, cô trực tiếp vươn tay ôm lấy Đan Tuệ từ trên lưng cậu bé, ôm chặt lấy cô bé vừa khóc vừa nói: "Tuệ Tuệ, con đã ở đâu vậy? Con muốn dọa c.h.ế.t mẹ đúng không, mẹ sợ lắm rồi con có biết hay không?"
Thị Hoài Minh đã sớm đi theo Trân Trân khi cô có phản ứng bất thường.
Nhìn thấy Đan Tuệ không sao, thần kinh căng thẳng của anh cũng theo bản năng mà thả lỏng một chút.
Anh đưa tay chạm vào Đan Tuệ một chút, áp chế sự kinh ngạc và sợ hãi trong lòng, nhìn về phía cậu bé kia hỏi: "Cháu là ai? Tại sao Tuệ Tuệ lại ở cạnh cháu?"
Sắc mặt của Thị Hoài Minh rất âm trầm, khiến cho cậu bé này vô thức sợ anh, do dự không nói nên lời.
Khi cậu đang bị Thị Hoài Minh nhìn chằm chằm, đến mức muốn lùi bước về sau, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Đã tìm được chưa?"
Quay đầu nhìn sang hướng giọng nói, chỉ thấy A Văn chạy hồng hộc thở không ra hơi.
Trân Trân lau hai hàng nước mắt, nói với giọng xen lẫn hai cảm xúc sợ hãi và vui mừng: "Ừm, đã tìm thấy rồi."
Nhìn thấy Đan Tuệ không sao, A Văn cũng vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy liếc mắt chú ý đến cậu bé bên cạnh, sững sờ một chút mới mở miệng hỏi: "Trình Trần, là cháu đưa Tuệ Tuệ ra ngoài sao?"
Trình Trần?
Trân Trân cũng tập trung chú ý vào người cậu bé.
Nhưng Trình Trần vẫn như cũ chưa kịp nói gì thì chị dâu Trần, Liễu Chí và Chung Mẫn Phân đã bước ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-cua-si-quan/chuong-242.html.]
Nhìn thấy Đan Tuệ trong vòng tay của Trân Trân, Chung Mẫn Phân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước nhanh tới: "Các con tìm thấy Tuệ Tuệ ở đâu vậy?"
Trân Trân trả lời Chung Mẫn Phân: "Ở ngay đây ạ, được cậu bé này cõng trở về."
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều chú ý tới cậu bé tên Trình Trần.
Chị dâu Trần nhìn Trình Trần hỏi: "Con đưa con gái nhà người ta ra ngoài à?"
Trình Trần ngước mắt lên nhìn chị dâu Trần một chút, nhỏ giọng do dự nói: "Con chỉ đưa em ấy ra ngoài chơi một chút thôi…"
Chị dâu Trần tức giận đến mức muốn đưa tay ra đánh cậu bé.
Khẽ cắn môi nghiến răng chịu đựng, chị ấy nhìn Trình Trần, lớn tiếng răn dạy: "Ai dạy con lén lút dắt con nhà người ta ra ngoài chơi như vậy hả? Ai dạy con?!"
Trình Trần không nghĩ có vấn đề gì khi đưa Đan Tuệ ra ngoài chơi cho đến khi vừa quay về, nhưng bây giờ cậu biết mình đã gây ra rắc rối rồi, vì vậy tiếp tục nhỏ giọng giải thích: "Con không có lén lút, con thấy dáng vẻ em ấy đáng yêu nên cho em ấy một viên kẹo ăn, sau đó hỏi em ấy có muốn ra ngoài chơi không, em ấy nói có, thế là con mới dắt em ấy đi ra ngoài, một cách quang minh chính đại…"
Chị dâu Trần tức giận đến mức muốn nghiến nát răng.
Chị ấy tiếp tục nói với giọng điệu tức giận cứng rắn: "Con không nói với người lớn nhà người ta một tiếng thì chính là lén lút! Con có biết người nhà con bé đi tìm người đến điên rồi hay không? Có biết hay không!"
Trước đó không biết, nhưng hiện tại thì biết rồi.
Trình Trần cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ hơn: "Con biết rồi..."
Chị dâu Trần vươn tay nắm chặt lấy lỗ tai Trình Trần: "Biết sai thì phải bị phạt, mau về nhà!"
Nhìn chị dâu Trần xách lỗ tai Trình Trần về nhà, Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân đương nhiên đều biết Trình Trần là ai.
Chị dâu Trần đã dạy dỗ con trai rồi, thế nên Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân cũng không nói gì thêm.
Sau một hồi sợ bóng sợ gió, A Văn cũng lấy lại hô hấp đều đặn, lên tiếng nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi."
Thị Hoài Minh vươn tay ôm Đan Tuệ từ trong n.g.ự.c của Trân Trân, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: "Chúng ta về nhà trước đi."