Cô vợ của sĩ quan - Chương 248
Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:18:17
Lượt xem: 51
Thị Hoài Minh lợi dụng chủ đề này nói: "Buổi trưa anh và Liễu Chí đi làm, vừa vặn Liễu Chí cũng nói với anh một chuyện, anh ấy hỏi sau này nhà chúng ta nấu cơm có thể làm thêm một phần hay không, anh ấy sẽ trả tiền thức ăn, em cảm thấy được không?"
Ngay cả khi Liễu Chí không đề cập đến thì Trân Trân cũng có ý định giúp A Văn bồi dưỡng cơ thể.
Nếu Liễu Chí cũng mở miệng nói rồi thì thật là tốt, Trân Trân dứt khoát trả lời: "Đương nhiên là được."
Nhà A Văn.
Liễu Chí ngồi xuống bàn ăn cầm đũa lên.
Nhìn thấy hộp cơm cách nhiệt trên bàn, anh ta nhìn A Văn hỏi một câu: "Đây là cái gì?"
A Văn đeo yếm cho Đậu Đậu, ngồi xuống nói: "Chị Trân Trân làm đấy, canh sườn heo bí đao rong biển."
Liễu Chí tự nhiên biết đây là đồ tốt bồi bổ thân thể, lập tức đưa tay mở hộp cơm ra, đưa đến trước mặt A Văn, nói: "Người ta vất vả làm ra thì em hãy ăn hết đi."
Ngửi thấy mùi thơm của canh sườn heo, A Văn không nói không muốn ăn nữa.
Đậu Đậu ngửi được mùi thơm cũng rất thèm ăn, thế là A Văn trực tiếp cầm thìa múc một miếng xương sườn ra, chuẩn bị cho Đậu Đậu ăn.
Nhưng ngay khi cô ấy vừa đưa xương sườn cho Đậu Đậu, Liễu Chí đã đưa tay ra ngăn lại.
Liễu Chí đưa cái thìa về lại trước mặt cô ấy, cũng nói với cô ấy: "Tổng cộng chỉ có mấy miếng xương sườn, em tự mình ăn hết đi, nếu Đậu Đậu muốn ăn sườn thì ngày mai đến nhà ăn mua về là được."
Nói xong anh ta lại nhìn về phía Đậu Đậu nói: "Đây là cơm của mẹ, để mẹ ăn một mình, được không?"
Đậu Đậu rất nghe lời, gật đầu nói: "Được ạ."
Thấy Liễu Chí nói như vậy, A Văn cũng không còn chia canh sườn heo cho con ăn cùng nữa.
Cô ấy cầm thìa tự mình ăn, đổ hết canh sườn heo trong hộp cơm ra, sau đó ăn một miếng xương sườn, một miếng bí đao, một ngụm canh, rất nhanh đã ăn xong canh sườn heo.
Sau khi ăn xong, A Văn cảm thấy như dạ dày được khai thông, còn ăn thêm rất nhiều đồ ăn mua từ nhà ăn về.
Hai bữa trưa và tối này, A Văn đều ăn rất nhiều, nhìn thấy cô ấy ăn cơm như vậy, Liễu Chí càng yên tâm hơn một chút.
Nếu ngày nào cô ấy cũng có thể ăn như vậy thì sẽ không phờ phạc gầy gò như thế này.
Cơm nước xong xuôi anh ta sang nhà bên cạnh tìm Thị Hoài Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-cua-si-quan/chuong-248.html.]
Liễu Chí cảm ơn Thị Hoài Minh, sau đó còn nói: "Kỹ năng nấu nướng của vợ anh thực sự rất tuyệt vời."
Mặc dù buổi tối anh ta không được nếm qua canh sườn heo, nhưng vừa ngửi đã biết ăn rất ngon.
Thị Hoài Minh cũng không khiêm tốn nói: "Vợ tôi làm cái gì cũng xuất sắc."
Liễu Chí mỉm cười một chút, đồng tình nói: "Người anh em, anh đang sống một cuộc sống thật đáng ghen tị, có cô vợ xinh xắn, ngoan hiền, tốt tính, nấu ăn giỏi, lại còn hoà thuận với mẹ chồng, con trai con gái đều có, đúng là không có gì để chê."
Thị Hoài Minh nhìn về phía Liễu Chí: "Cuộc sống của anh cũng khá thoải mái mà."
Chức vị ở trong quân đội không thấp, vợ là một cô gái thành phố, có học thức hiểu lễ nghĩa, tính cách cũng tốt, còn có hai cô con gái xinh xắn.
Giọng nói của Liễu Chí trầm thấp, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: "Nhưng mà còn chưa có con trai nữa?"
Thị Hoài Minh do dự một chút, sau đó mới nói: "Hai người mới kết hôn có mấy năm, gấp cái gì?"
Liễu Chí mỉm cười, không tiếp tục mở rộng chủ đề này nữa.
Đứng trò chuyện thêm vài câu với Thị Hoài Minh, rồi ai về nhà nấy.
Về đến nhà, Thị Hoài Minh và Trân Trân bế con chơi đùa một lúc.
Chẳng bao lâu sau đã dỗ dành lũ trẻ đi ngủ hết, hai người đi tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Trân Trân không quá buồn ngủ, cô lấy một cuốn sách rồi đưa vào trong tay Thị Hoài Minh, nói với anh: "Đọc hai trang của sách cho em nghe đi."
"Được." Thị Hoài Minh cao giọng nhận lấy cuốn sách: "Sau khi kể chuyện trước khi đi ngủ cho Tuệ Tuệ xong, lại đến lượt Trân Trân."
Trân Trân nghe vậy không nhịn được bật cười.
Trong nụ cười mang theo chút xấu hổ, giơ tay định vỗ đầu Thị Hoài Minh một cái.
Thị Hoài Minh bắt được tay cô, buông ra rồi bắt đầu mở sách.
Lật đến trang sách có đánh dấu kia, anh nén cảm xúc một chút rồi đọc cho Trân Trân nghe.
Bóng đèn cạnh đầu giường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Thị Hoài Minh đọc rất chậm, thời gian dường như cũng chậm lại, cẩn thận tinh tế miêu tả một cảnh tượng lãng mạn mà ấm áp.