Cô vợ của sĩ quan - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:17:23
Lượt xem: 33
Con gà trống ngũ sắc mà Chung Mẫn Phân nuôi lớn chưa từng lười biếng.
Chỉ cần bình minh đến, nó liền ở trong ổ gà cất cao tiếng gáy về phía mặt trời mọc.
Trân Trân và Thị Hoài Minh thức dậy ở bên trong tiếng gáy của gà trống, mặc quần áo tử tế cho đám nhỏ, mang chúng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chung Mẫn Phân đã lớn tuổi, ban đêm ngủ rất sớm, buổi sáng tỉnh cũng sớm, chờ Trân Trân và Thị Hoài Minh rửa mặt cho mấy đứa nhỏ xong, bà đã ra ngoài tản bộ một vòng, hoạt động gân cốt, cũng mua điểm tâm từ nhà ăn trở về.
Trân Trân và Thị Hoài Minh mang theo mấy đứa nhỏ đến cạnh bàn ăn ăn cơm.
Thời tiết lạnh, bọn nhỏ ăn cơm chậm, Trân Trân và Thị Hoài Minh đều sẽ giúp chúng ăn.
Cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng mang theo mấy đứa nhỏ đi ra ngoài, đụng phải Lý Sảng A Văn, náo nhiệt dẫn mấy đứa nhỏ đi đến trường học.
Đưa đám trẻ con tới trường học xong, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học.
Mặc dù chưa đến thời gian lên lớp của mình nhưng Trân Trân cũng không có ở nhà, mà trực tiếp đến trường học.
Sau khi đến trường học, cô đi thư viện tìm sách trước.
Mượn sách xong cất vào trong túi, Trân Trân lại đến phòng học chuyên ngành tìm Diệp Mãn Lâm.
Tìm được Diệp Mãn Lâm, cô gọi anh ta đến nơi không có ai, móc bức thư được xếp ngay thẳng từ trong túi ra đưa cho anh ta nói: "Bạn học Tiểu Diệp, cám ơn cậu đã yêu thích tôi nhưng về sau đừng có viết thư cho tôi nữa."
Trên mặt Diệp Mãn Lâm hiện ra một chút xấu hổ.
Thư của anh ta viết vô cùng hàm súc uyển chuyển, không nghĩ tới Trân Trân lại đáp trực tiếp như thế.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Mãn Lâm thay đổi, không chờ anh ta trả lời, Trân Trân lại tiếp tục nói: "Cậu là sinh viên mới vừa lên đại học, tôi là người trong xã hội, tôi còn lớn hơn các cậu mười tuổi lận, con cũng đã năm tuổi rồi."
Diệp Mãn Lâm nghe nói như thế bỗng dưng sững sờ, nhìn Trân Trân chớp mắt mấy cái.
Dù sao cũng là tuổi trẻ, trên mặt anh ta hơi đỏ, quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Anh ta đương nhiên nhìn ra được tuổi tác của Trân Trân lớn hơn bọn họ, nhưng anh ta không nghĩ tới sẽ lớn hơn nhiều như vậy, càng không nghĩ tới cô đã có con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-cua-si-quan/chuong-300.html.]
Không biết nên nói thứ gì, Diệp Mãn Lâm lập tức xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi đường đột."
Trân Trân cười một chút, nói: "Không sao, nói rõ ràng là được rồi. Chủ yếu là tôi cũng không muốn chúng ta khó xử cho nên không nói với các bạn học tình huống của mình, như vậy lúc học tập cùng mọi người có thể thoải mái một chút."
Diệp Mãn Lâm lập tức gật đầu, "Tôi hiểu tôi hiểu, tôi sẽ không nói với người khác."
Trân Trân: "Vậy thì cám ơn cậu."
Sau khi nói rõ ràng với Diệp Mãn Lâm, Trân Trân không nói gì với anh ta nữa mà lên lớp trước.
Diệp Mãn Lâm đứng tại chỗ nhìn bức thư mình đã viết trên tay, trên mặt vẫn là vẻ xấu hổ, chốc chốc lại nhìn về phía bóng lưng rời đi của Trân Trân, xấu hổ xong lại nói thầm một câu: "Con cũng đã năm tuổi, thật hay giả đây?"
Xử lý xong chuyện giữa Diệp Mãn Lâm, Trân Trân đi đến phòng học chăm chú nghe giảng bài.
Câu lạc bộ văn học không có tổ chức hoạt động, nghe giảng xong không có chuyện gì khác, cô trực tiếp về nhà.
Về đến nhà đọc sách một hồi, đến giờ đi đón con.
Buổi chiều sau khi đưa con đến trường, cô liền ở nhà không đi ra ngoài.
Chung Mẫn Phân ra ngoài nói chuyện với hàng xóm, cô liền ở nhà một mình, im lặng ngồi ở trước bàn viết chữ, cầm bút máy nghiêm túc chép lại bài văn đã sửa tối hôm qua.
Sau khi chép xong cẩn thận gấp giấy lại, nhét vào trong phong thư rồi viết địa chỉ lên bên trên
Cô dán kín phong thư rồi cất vào trong bọc, khóa cửa sân lại ra ngoài.
Trong nhà không có tem, đi đến bưu cục mua một miếng tem dán lên phong thư, giấu kích động và thấp thỏm trong lòng gửi ra ngoài.
Sau khi gửi thư xong về đến nhà tất nhiên vẫn đọc sách học tập.
Đến chạng vạng tối lại đi đón con, cùng Lý Sảng A Văn đồng thời trở về.
Lấy tuổi tác của Hà Tử Ngôn mà nói, đã có thể tự mình đến nhà trẻ rồi.
Nhưng Lý Sảng và A Văn đi làm, sau khi tan làm vẫn cùng nhau đi đón con.
Trên đường về nhà, Đậu Đậu Đan Tuệ và Hà Tử Ngôn kết bạn đi cùng nhau, nói chuyện ríu ra ríu rít.