Cơm Chiên Của Sếp - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-12 09:39:23
Lượt xem: 2,134
Tôi nhớ ra rồi.
Thời gian trước, Lôi Tất Đăng, chủ tịch công ty đối thủ, đã tìm đến tôi, cùng với Ôn Trình Cảnh, một người hát bài ca thiện lương, một người hát bài ca tàn nhẫn, mềm nắn rắn buông ép tôi đánh cắp bản kế hoạch của công ty.
Lúc đó Lôi Tất Đăng đã vẽ ra một cái bánh lớn, chìa móng vuốt béo ú ra: "Cô cầm bản kế hoạch nhảy sang công ty của chúng tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cô con số này."
Lúc đó tôi hoa mắt luôn. Về nhà suy nghĩ nửa đêm, mới phát hiện ra ông ta còn chưa đưa tiền đặt cọc.
Hừ, khinh thường.
Tôi cố tình làm ra vẻ khó xử: "Thật ngại quá, chút tiền này, tôi khó mà giúp các người làm việc được..."
Ôn Trình Cảnh ung dung ngồi xuống, vớt bát mì từ trong thùng rác ra, đổ vào nồi.
"Bà ngoại em vẫn đang nằm viện đúng không?"
"Nói bậy, " tôi phản bác, "Đó gọi là viện dưỡng lão!"
Tên này có ý gì, không lẽ muốn ra tay với bà ngoại của tôi đấy chứ?
Xin lỗi chứ, với tình trạng hiện tại của bà ngoại tôi, cuối cùng người gặp nguy hiểm rất có thể là Ôn Trình Cảnh...
Ôn Trình Cảnh chậm rãi nói, còn có chút chắc chắn: "Ý của Lôi tổng là, chỉ cần em đồng ý, anh ấy nguyện ý hạ mình đến thăm bà cụ."
Tôi: "..."
Tôi loảng xoảng vớt bát mì ra, xả nước lạnh vào, úp thẳng lên mặt Ôn Trình Cảnh.
Đá anh ta một phát.
"Cút xéo cho tôi!"
Cũng mềm đấy chứ.
Bộ dạng giả tạo của Ôn Trình Cảnh, khiến tôi thấy ghê tởm đến mức ăn ít đi hai bữa.
Thứ Hai đi làm, nhìn sếp cũng thấy đẹp trai ngời ngời.
Sếp cau mày: "Tôi biết, nhưng có thể đổi biểu cảm khác được không?"
"?"
"Biểu cảm của cô đang mắng tôi đấy."
Tôi xoa xoa mặt, cười ha hả: "Thứ Hai mà, PTSD* của dân văn phòng."
Anan
(* PTSD: rối loạn căng thẳng)
"Vậy tôi đưa cô đi ăn cơm, cô bớt ghét tôi một chút nhé?"
Tôi: Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Đây là sếp thấy tôi thứ Bảy không được đi liên hoan, nên đặc biệt cho tôi đi ăn riêng sao?
Tôi e lệ ngượng ngùng: "Một nam một nữ ở văn phòng, hình như không ổn lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/com-chien-cua-sep/chuong-4.html.]
Sếp nói không sao: "Tan làm đừng đi, tối nay có một bữa tiệc, đi với tôi một lát."
Anh ấy đi được nửa đường lại quay lại, ánh mắt lộ vẻ chán ghét: "Buổi trưa gọi nửa phần cơm rang thôi, đừng ăn no quá."
"..."
Người làm công vô sản gϊếŧ sếp lòng lang dạ sói là không phạm pháp đúng không?
Ngồi trong phòng bao, bị những người đàn ông trung niên hói đầu bao vây, tôi chân thành chúc sếp ba mươi tuổi nhan sắc tàn phai, bốn mươi tuổi hói đầu.
Đối tác lần này là một ông chủ mỏ than, sở thích cả đời có hai, một là chỉ điểm giang sơn, hai là uống cạn ly rượu.
Sếp nâng ly rượu lên: "Trương tổng, gần đây quốc tế..."
Trương tổng như bị ấn nút công tắc, lên án Âu Mỹ hạ bệ Nhật Hàn.
Sếp nháy mắt ra hiệu cho tôi, tôi cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.
Phải nói là, vịt hun khói thật sự rất ngon, thêm một bát cơm rang nữa thì tốt rồi...
"Có muốn thêm cơm rang không?"
Tôi hai mắt sáng rực nói có có có.
Bàn rượu im lặng như tờ.
Tôi ngây người nhìn bát lớn đựng đầy rượu trắng và cơm rang trong tay Trương tổng.
Trương tổng cười ha hả nói bê nghé con không sợ cọp, đưa bát rượu bảo tôi uống.
Tôi: Toang rồi.
Lần đầu tiên tôi đi ăn với sếp, muốn thể hiện bản thân, đã đỡ thay anh ấy một ly rượu Mao Đài.
Kết quả say bí tỉ, bò lên bàn nhảy thoát y.
Cúi đầu trước mặt sếp, gọi anh ấy là thần tài.
Sau khi tỉnh rượu, tôi xem xong video mà đối tác gửi cho tôi, lại nhắm mắt lại.
Lăn xuống giường, c.h.ế.t quách cho xong.
Rồi tôi lăn một vòng, lăn vào lòng sếp.
Sếp mở mắt ra, gân xanh nổi lên: "Dương Từ, cô cởi ra cho tôi!"
Ánh mắt tôi thuận thế nhìn lên...
Ha ha, sao lại có kẻ ngốc nào say rượu, lại còng tay sếp ở đầu giường vậy?
Tôi nhắm chặt hai mắt: "Đây nhất định là mơ, tuyệt đối là ác mộng, Dương Từ đừng mở mắt ra!"
"Vậy thì cô trả quần cho tôi trước!"
"..."