CƠM CHIÊN TRỨNG BẠCH NGUYỆT QUANG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-03 13:00:59
Lượt xem: 379
3.
Ngày hôm sau, tôi lại gặp lại Tần Mẫn Tĩnh.
Sắc mặt cô ấy còn tái hơn hôm qua, cô ấy đưa cho tôi mười tệ nói nhẹ nhàng. “Dì ơi, mang mì xào với trứng và thịt heo xé ra cho con.”
Cô l.i.ế.m vết thương trong miệng, mỉm cười với tôi, “Cho cay đi.”
Sau khi ăn một ngụm mì xào cay, Tần Mẫn Tĩnh mới lờ đi cơn đau từ vết thương trên người, cầm đôi đũa nhét vào miệng một đũa mì xào, miệng vết thương phảng phất như có trăm trái tim dường như đang đập lên điên cuồng.
Cô ăn xong mì ngoan ngoãn chào tạm biệt dì.
Trong nhà vệ sinh của trường, Tần Mẫn Tĩnh nằm ở cạnh bồn rửa, dùng ngón tay thọc vào cổ họng, cô nôn ra hết món mì xào còn chưa tiêu hóa hết, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, dạ dày rỗng tuếch như một cái cây gãy, những cành đau đớn mọc ra từ bụng.
Ngày qua ngày, buổi sáng ăn bữa giảm béo, buổi trưa bỏ bữa giảm béo, ăn một phần tùy thích, sau đó móc họng nhổ ra, buổi tối chỉ uống nước lọc.
Tần Mẫn Tĩnh chăm chỉ học tập với thân hình gầy gò như một tờ giấy.
Cô giấu trong lòng một bí mật mà ngay cả mẹ cô cũng không biết.
Cô ấy không muốn học múa ba lê, cô ấy không muốn tham gia kỳ thi nghệ thuật, cô ấy muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học như các bạn cùng lớp và học chuyên ngành cô ấy thích.
"Dì, vẫn như trước.”
4.
Tần Mẫn Tĩnh đưa cho tôi mười tệ, xoay người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ.
Món mì xào hôm nay đến hơi chậm, Tần Mẫn Tĩnh ngẩng đầu nhìn trời.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Một lúc sau, đĩa mì xào nóng hổi được bưng ra, Tần Mẫn Tĩnh cúi đầu ăn, màu đỏ yêu thích của ớt cựa gà cũng không xuất hiện.
Tôi vỗ vai cô ấy nhét một chiếc băng vệ sinh vào tay cô ấy.
Thông minh như Tần Mẫn Tĩnh, cô ấy lập tức hiểu ý tôi, mặt đỏ bừng.
Tôi cởi tạp dề, quấn quanh eo cô ấy rồi đưa cô ấy đến nhà vệ sinh công cộng gần nhất.
Tần Mẫn Tĩnh từ nhà vệ sinh đi ra, cởi áo khoác đồng phục học sinh quấn quanh eo, trên mặt có chút ửng hồng. Cô ấy lo lắng bước đến gần tôi, nói với giọng như một con muỗi: "Dì, cảm ơn dì."
Tôi vẫy tay cười nói: "Không sao đâu, đi ăn đi. Dạo này đừng ăn đồ cay, đừng chạm vào nước lạnh, để tránh bị đau bụng. Nếu quần của con bị bẩn con chỉ cần lau bằng xà phòng là sạch sẽ, hiểu không?"
Tần Mẫn Tĩnh nặng nề gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi. “Con biết.”
Tần Mẫn Tĩnh ăn đĩa mì xào rất chậm rãi, vừa ăn mì xào không cay, trái tim cô đặt ở lồng n.g.ự.c trái đập nhẹ nhàng, ấm áp yên tĩnh.
Cô ngồi xổm bên bồn rửa, ngón tay đặt lên môi, miễn cưỡng phun ra hơi ấm.
Buổi tối cô lên cân, cô nặng hơn hôm qua một cân.
Điều chào đón cô là một cơn bão đánh đập và mắng mỏ từ mẹ ruột.
Tần Mẫn Tĩnh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cô muốn nói với mẹ rằng quần của cô đã bẩn.
Cô không tìm được cơ hội để nói điều đó.
Mẹ mắng mắng xong, mẹ để lại cốc nước mát cho cô rồi về phòng ngủ.
Tần Mẫn Tĩnh vụng về đun một nồi nước nóng, đổ vào chậu rồi dùng xà phòng giặt chỗ bẩn trên quần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/com-chien-trung-bach-nguyet-quang/chuong-2.html.]
Cô đổ nước lạnh vào cốc và đổ nước nóng từ ấm vào.
Chất lỏng ấm áp trượt qua môi và lưỡi, thấm vào bụng, quấn quanh những cành cây đau nhức, cho cô một giấc ngủ ngon.
5.
Bùi Minh Thành phát hiện gian hàng của mình gần đây có một vị khách quen.
Một cô gái rất gầy với khuôn mặt nhợt nhạt và thờ ơ với người khác, cô chỉ nở một nụ cười với mẹ.
Mẹ cũng quan tâm đến cô bé, hỏi thăm sức khỏe của cô bé.
Một nửa số nước nóng mà chỉ anh mới uống được đã được chia sẻ cho cô gái.
Hỏng rồi, nhà bị trộm.
Bùi Minh Thành vô cùng hối hận, vì làm thêm hai bài kiểm tra, buổi trưa không ra giúp mẹ xem quầy hàng.
Ngày hôm sau, Bùi Minh Thành tan học sớm chạy ra, bận rộn đi theo sau tôi, khuôn mặt đẹp trai của thằng bé đã thu hút sự chú ý của nhiều cô gái.
Gian hàng của tôi lại một lần nữa thành công.
Khi Tần Mẫn Tĩnh đi tới, tất cả bàn ghế đều đã có người ngồi, cô ngơ ngác đứng đó nhìn các cô gái.
Tôi nhìn thoáng qua dáng người gầy gò, liền hét lên: “Minh Thành, đi hỏi Tĩnh Tĩnh xem con bé có ăn như cũ không?”
Minh Thành cầm cuốn sổ gọi món, đi đến trước mặt Tần Mẫn Tĩnh, hung hăng nói: “Mẹ tôi hỏi cô có ăn giống cũ không?"
"Ừ, đóng gói giúp tôi, cảm ơn."
Tần Mẫn Tĩnh nhét tiền vào tay Minh Thành, tìm một góc đứng.
Trẻ em học múa ba lê dù ngồi hay đứng đều là những đứa trẻ thanh lịch và tao nhã nhất trong đám đông.
Cô chỉ đứng ở khoảng trống giữa hai quầy hàng nhưng mọi người không thể rời mắt.
“Mì xào đã gói xong rồi.”
Một bát mì được đưa tới cho cô, Tần Mẫn Tĩnh vô thức ngẩng đầu liếc nhìn người phụ nữ bận rộn đang đứng sau quầy hàng, lúc này mới phục hồi tinh thần, cầm lấy món mì xào từ tay Bùi Minh Thành.
Khi đến ngã tư, Tần Mẫn Tĩnh đột nhiên quay người lại nhìn phía sau quầy hàng, Minh Thành nói gì đó với dì, khiến dì cười rạng rỡ, ấn vào trán anh.
Đã lâu rồi cô không có cảm giác gần gũi như vậy.
Một chút ghen tị, một chút.
Sau khi cô rời đi, những cô gái ở lại quán ăn bắt đầu bàn tán.
"Cô gái đó là ai? Cô ấy gầy và xinh đẹp quá!"
"Chắc là Tần Mẫn Tĩnh học ban hai của cấp 3. Tôi nghe nói cô ấy đang học múa ba lê. Có thể sau này cô ấy sẽ muốn trở thành sinh viên mỹ thuật.
"A?! Ban 2 là trọng điểm mà, điểm của cô ấy tốt như vậy, tại sao cô ấy lại muốn theo đuổi nghệ thuật?"
"Tôi không biết, cô ấy học múa ba lê, có thể ăn được đồ ăn nhiều dầu mỡ như vậy không?"
“Cô ấy không sợ béo à?"
"Nào, đừng lo cho người khác, cô ấy dù có ăn cơm chiên, mì xào, mì xào chay thì cũng sẽ gầy hơn chúng ta thôi, vì vậy bạn cứ lo chuyện đó đi.”