CƠM CHIÊN TRỨNG BẠCH NGUYỆT QUANG - Chương 5 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-07-03 13:03:05
Lượt xem: 450
8.
Tần Mẫn Tĩnh đang ngồi trên xe lăn, tôi đẩy cô ấy vào phòng bệnh, mẹ cô ấy đang ngồi bên giường.
Người phụ nữ không để ý tới Tần Mẫn Tĩnh vừa từ trên sân thượng đi xuống, mỉa mai nói: "Này ngôi sao lớn, cố gắng lấy lòng người khác cảm giác thế nào?"
Tần Mẫn Tĩnh bình tĩnh nhìn bà, "Mẹ, con gọi cho bố, ông ấy đang trên đường đến đây.”
"Sao mày dám! Mày quên tao đã nói với mày rồi sao? Ông ấy không phải là cha mày! Trên thế giới này chỉ có mày và tao có quan hệ huyết thống!"
Minh Thành gọi mấy người hộ lý, các cô ấy đem Tần Mẫn Tĩnh nằm trên giường bệnh, còn có một người khác ngăn cách hai mẹ con.
Chẳng bao lâu, bố của Tần Mẫn Tĩnh đã vội vã đến bệnh viện.
Dù là chồng cũ nhưng bố của Tần Mẫn Tĩnh đã đưa vợ cũ và con gái đến bệnh viện tâm thần theo yêu cầu của con gái.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra, Tần Mẫn Tĩnh bị trầm cảm nặng và có ý định tự tử. Mẹ cô mắc chứng rối loạn lưỡng cực loại 2 và không còn đủ điều kiện làm người giám hộ.
Bà ấy thậm chí còn phải điều trị tại bệnh viện.
"Tôi không có bệnh, tôi không có bệnh! Đồ khốn nạn, tôi không có bệnh!"
Sau khi uống một liều thuốc an thần, người phụ nữ đang chửi bới trên giường bệnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cha của Tần Mẫn Tĩnh run rẩy ôm lấy con gái đã gầy như một mảnh giấy, ông bật khóc nói: "Tĩnh Tĩnh, bố có lỗi với con. Bố không nên bỏ con cho bà ấy."
Tần Mẫn Tĩnh vỗ vỗ vai bố nói: "Không sao đâu bố, con biết bố có nỗi khổ của mình mà.”
Người đàn ông tội nghiệp này đã bị vợ cũ hành hạ hơn mười năm, suốt ngày phải sống trong cảnh đánh đập, mắng mỏ.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Nếu ở nhà có chuyện gì không như ý, sẽ bị đánh mắng. Ông đã chịu đựng điều đó suốt mười năm cho đến khi con gái ông tốt nghiệp tiểu học và cuối cùng đệ đơn ly hôn.
Ban đầu ông ta muốn giành con gái khỏi người vợ thích kiểm soát của mình, nhưng tòa án đã bác bỏ đơn của ông ta với lý do cô gái nên ở với mẹ thì tốt hơn.
Bây giờ, anh đã là trụ cột của một gia đình khác, trọng tâm cuộc đời đều dồn hết vào đó, đứa con gái nhỏ này nên lo cho nó như thế nào đây.
Mang nó về nhà? Đưa nó cho người thân?
Người đàn ông đang nghĩ về một điều gì đó rất thực tế.
Tần Mẫn Tĩnh nhạy bén nhận thấy ông ấy đang cân nhắc, nên cô chủ động lên tiếng.
"Bố, tốt nhất con nên ở với mẹ. Con phải chăm sóc mẹ. Ở nhà bố không tiện đâu."
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, để đền bù cho con gái, hàng loạt con số hiện lên trong đầu ông.
"Tĩnh Tĩnh, bố sẽ cho con và mẹ mỗi tháng 3.000 nhân dân tệ chi phí sinh hoạt, toàn bộ chi phí điều trị cho con bó sẽ lo, đừng để tâm lý nặng nề, hãy học thật tốt và thi vào một trường đại học tốt. Bố sẽ cố gắng kiếm tiền, đến lúc con vào đại học sẽ trả học phí cho con, được không?"
Tần Mẫn Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn bố."
Bố cô sờ đầu cô, lấy ra năm nghìn tệ từ trong ví rồi đưa cho cô, sau đó thêm hai mươi nghìn nhân dân tệ vào tài khoản của bệnh viện, rồi vội vàng rời đi.
Tần Mẫn Tĩnh cầm tiền đứng ngoài cửa kính, nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường bệnh, trong lòng đưa ra quyết định.
9.
Tần Mẫn Tĩnh đã lấy thuốc từ bệnh viện, hợp tác điều trị một cách nghiêm túc.
Cô bỏ học các lớp múa ba lê còn lại và tiết kiệm tiền.
Sau khi mẹ cô xong một đợt điều trị, Tần Mẫn Tĩnh đã tự mình mang súp gà đến bệnh viện thăm mẹ.
Sau khi dùng thuốc, tinh thần của mẹ cô đã ổn định hơn rất nhiều, người phụ nữ luôn muốn mạnh mẽ trong cuộc sống này đã dựa vào đầu giường nhìn cô con gái gầy gò, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Tĩnh Tĩnh, xin lỗi con, mẹ có lỗi với con."
Tần Mẫn Tĩnh nắm tay bà, chân thành nhìn vào mắt bà, "Mẹ, con không trách mẹ, mẹ chỉ bị bệnh thôi. Mẹ phải hợp tác với bác sĩ và uống thuốc thật tốt. Khi nào khỏi bệnh, con sẽ đưa mẹ về nhà và chăm sóc mẹ thật tốt nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/com-chien-trung-bach-nguyet-quang/chuong-5-het.html.]
Mẹ cô vừa gật đầu vừa khóc, tâm trạng thất thường quá, y tá bước vào, cho bà một liều thuốc an thần.
Khi mẹ cô đã ngủ say, Tần Mẫn Tĩnh vẫn giữ nụ cười trên môi, rút tay ra khỏi móng vuốt đại bàng.
Cô đóng cửa phòng bệnh lại, bỏ lại mình như con rối và mẹ cô ở phía sau.
10.
Mười năm sau. Tần Mẫn Tĩnh đứng trước cánh cửa quen thuộc, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, dùng sức vỗ nhẹ vào cửa: "Dì, con đến rồi!"
Tôi đang đeo tạp dề, đang làm việc trong bếp thì nghe thấy một giọng nói trầm tĩnh, tôi từ trong bếp hét lên: "Minh Thành, Tĩnh Tĩnh tới rồi, mở cửa đi."
Ông chủ Minh Thành bất đắc dĩ đi tới cửa, mở cửa cho Tần Mẫn Tĩnh đang mặc vest lịch sự.
Tần Mẫn Tĩnh mang đến rất nhiều trái cây tôi yêu thích, hai bàn tay cô ấy đỏ bừng vì bị túi nhựa chèn ép.
Cô ấy đặt hoa quả xuống, chạy vào bếp, ôm eo tôi làm bộ điệu bộ: "Dì, dì có nhớ Tĩnh Tĩnh không?"
Tôi cười ngoác đến tận mang tai, giả vờ tức giận, "Bây giờ con là luật sư, chính là một người rất bận rộn, cho dù dì nhớ con, con cũng không có thời gian tới đây.”
Tần Mẫn Tĩnh cười cầu xin. "Dì ơi con sai rồi, con vừa giải quyết xong một vụ án lớn, không nghỉ liền đến đây gặp dì, xin dì tha thứ cho con một lần."
Lòng tôi mềm nhũn ra, "Được rồi, con đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
"Ha ha, con yêu dì."
Tần Mẫn Tĩnh vừa ngâm nga một bài hát chạy vào phòng tắm, mở vòi nước rửa tay.
Bùi Minh Thành dựa vào cửa phòng tắm, cười lạnh nhìn nàng: "Tĩnh Tĩnh, cô biết giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mẹ tôi đấy, thật là hai mặt."
Tần Mẫn Tĩnh bình tĩnh dùng giấy lau tay cho mình, phản công.
“Mẹ anh tốt hơn anh đấy, đồ mama’s boy, mỗi ngày trở về chỉ biết mẹ, anh không sợ dì phiền anh à."
“Đồ hai mặt.”
“Đồ mama’s boy.”
Bùi Minh Thành còn muốn nói lại, nhưng nghĩ đến việc cô giúp trước đây anh lúng túng cảm ơn cô.
“Cám ơn chuyện của người đàn ông đó.”
Tần Mẫn Tĩnh xua tay nói: “Chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì đâu, hắn muốn hút m.á.u anh, cũng không xem dì có đồng ý hay không. Tôi đã đọc rất nhiều hồ sơ, tình huống như anh rất hay gặp.”
“Đợi sau khi hắn nghỉ hưu, anh chỉ cần trả tiền cấp dưỡng hàng tháng cho ông ấy, không kém mức hỗ trợ tối thiểu ở địa phương là được. Còn em trai cùng cha khác mẹ của anh đó, cha mẹ vẫn còn sống nên không đến lượt anh nuôi.”
“Đừng nói với mẹ tôi, tôi sợ mẹ sẽ lo lắng.”
“Biết rồi, anh lớn như vậy rồi mà lúc nào cũng mẹ mẹ?”
“Cô có ý gì, đồ hai mặt?”
“Mama’s boy, nói anh đó.”
"Đã đến giờ ăn rồi!"
"Dạ, đến đây dì!"
"Mẹ, đến đây!"
—---
(Kết thúc)