Con Anh, Con Tôi Và Con Chúng Ta - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-04-10 07:56:06
Lượt xem: 321
8.
Một phòng riêng trong nhà hàng bên cạnh trung tâm thương mại.
Hai bên ngồi xuống.
Tóc mai bên thái dương mẹ tôi rũ xuống, bà vén ra sau tai.
"Tư Luật Thành, tôi không hiểu bây giờ anh đến tìm tôi còn có ý nghĩa gì, tôi đã sớm lấy chồng sinh con, có gia đình riêng của mình." Lời nói của mẹ tôi như một thanh kiếm sắc bén, đ.â.m thẳng vào tim người đàn ông đối diện. Sắc mặt người đàn ông nháy mắt trở nên tái nhợt.
"Tống Dư, em đừng quên! Tôi mới là người đàn ông đầu tiên của em! Em vốn dĩ phải là vợ tôi!" Ông ta gào lên.
Mẹ tôi cười nhạt: "Ồ? Là ai đã đưa cho tôi đơn ly hôn, cao cao tại thượng bảo tôi ký tên?
Lại là ai, ôm lấy Dạ Nhược Nhiên đáng thương, không phân biệt phải trái đúng sai mà tát tôi một cái trước mặt bạn bè của anh?
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Lại là ai, khi tôi đau dạ dày lại bỏ mặc tôi, chạy đi dưới mưa an ủi ánh trăng sáng của anh?
Lại là ai, vào ngày sinh nhật tôi, đập vỡ chiếc hộp nhạc mà mẹ tôi để lại cho tôi khi bà hấp hối?"
Những vết thương rỉ máu, bị mẹ tôi tự tay xé toạc ra.
Bà từ từ đứng dậy, cúi người lại gần người đàn ông này: "Hay anh nói xem là ai? Tư, Luật, Thành?"
Tôi: "?!"
Tôi không thể tin được nhìn người đàn ông đối diện này, trông thì ra dáng người nhưng lại không làm chuyện ra dáng người!
Dù sao thì qua lời kể của Bạch Ngữ, tôi chỉ hiểu được đại khái, nhưng tôi thực sự không ngờ cốt truyện này lại giống hệt như tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến tàn tâm mà tôi đã lén đọc trên lớp hồi cấp hai cấp ba!
Tư Luật Thành dịu giọng, như đang níu kéo: "Tôi biết tôi có lỗi với em, A Dư, em hãy cho tôi một cơ hội, sau này tôi sẽ bù đắp cho em thật tốt..."
Mẹ tôi bình tĩnh nói: "Sau này anh không làm phiền tôi nữa chính là sự bù đắp tốt nhất đối với tôi rồi."
Bạch Ngữ thì thầm với tôi: "Chưa hết đâu, sau khi mẹ cô ly hôn với Tư Luật Thành thì phát hiện mình mang thai con anh ta, mặc dù dì ấy đã chán nản nhưng giống như nhiều nữ chính khác, dì ấy muốn giữ lại đứa trẻ này, nhưng tên đàn ông mất hết lương tâm này lại muốn mẹ cô phá thai! Cô nói xem có ly kỳ không?"
Tam quan của tôi: Ảo thật đấy (đù mù 999 lần).
Đậu má!
Nam chính này còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt mẹ tôi nữa vậy?!
Mặt ông ta đúng là còn dày hơn cả tường thành!
Giọng nói của Bạch Ngữ không lớn, nhưng bố mẹ tôi đều nghe thấy mơ hồ.
Tư Luật Thành trừng mắt nhìn Bạch Ngữ, vội vàng giải thích: "A Dư, tin nhắn đó không phải tôi gửi, là Dạ Nhược Nhiên..."
"Bây giờ còn cần giải thích nữa sao?" Mẹ tôi cười khẩy: "Anh tưởng tôi vẫn là Tống Dư yêu anh hết lòng như trước sao? Cô ấy đã c.h.ế.t từ hai mươi năm trước rồi!"
Tôi không kìm được mà nhìn thoáng qua chàng trai trẻ được cho là "anh trai" cùng mẹ khác cha của tôi đang ngồi cạnh Tư Luật Thành.
Ngoài câu "Mẹ" thốt ra lúc đầu, anh ta không nói thêm một lời nào nữa.
Người ta nói con trai giống cha, nhưng tôi lại thấy anh ta giống mẹ tôi hơn.
Ánh mắt sâu thẳm như biển cả, sống mũi cao thanh tú, đôi môi hồng nhạt...
Khí chất của anh ta không giống như bố anh ta, cao cao tại thượng, ngạo mạn tự đại, mà mang theo một sự lạnh lùng thấm vào tận xương tủy, cả người đẹp như một món đồ sứ dễ vỡ.
Anh ta có chút ngẩn ngơ nhìn mẹ tôi, trong mắt thoáng qua một tia khao khát và lưu luyến không dễ nhận ra.
"Nhưng con của chúng ta không chết! Nó vẫn còn sống!" Tư Luật Thành kích động nói: "Chúng ta vẫn có thể quay lại với nhau!"
Tôi và Bạch Ngữ: Ông có bị bệnh gì không vậy?
Bố mẹ tôi: "..."
Ngay cả anh trai tôi cũng giật giật khóe miệng.
Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, cười giả lả nói: "Vị tiên sinh này, tôi cũng là con của mẹ tôi đấy? Chú muốn cướp mẹ tôi đi? Có hỏi ý kiến của tôi chưa?"
Tư Luật Thành thậm chí còn không thèm nhìn tôi, như thể trong mắt ông ta ngoài mẹ tôi ra, những người khác đều không đáng nhắc đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-anh-con-toi-va-con-chung-ta/chuong-8.html.]
Nắm đ.ấ.m tôi siết chặt, tức quá!
Nói thật! Nếu không phải đang ở nơi đông người, tôi sẽ lập tức cho ông ta một cú quật qua vai, dạy cho ông ta biết thế nào là "kính già yêu trẻ"!
Mẹ tôi cười mỉa một tiếng, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: "Cút."
Tư Luật Thành nghiến răng: "A Dư, em tưởng Tề Thanh Tuần là người tốt sao? Trong giới này của chúng ta, trước đây ai mà không biết anh ta chơi bời trác táng nhất, một người như vậy mà em cũng dám trao thân gửi phận?"
Sắc mặt bố tôi tái nhợt.
Nếu nói đến chuyện khác, ông có một nghìn lý do để bác bỏ Tư Luật Thành, nhưng chỉ riêng điểm này, ông lại không thể phản bác.
Nếu không thì Bạch Ngữ từ đâu mà có?
Phải trách thì trách hồi còn trẻ bố tôi quá kiêu ngạo tùy tiện, phong lưu phóng túng, coi thường chuyện tình cảm, lại không kiềm chế được ham muốn sinh lý của mình. Yêu đương là lên giường, hồi còn trẻ bố tôi thực sự đã thể hiện điều này một cách triệt để.
Tôi xoa trán, không biết nói gì cho phải.
Mẹ không biểu lộ cảm xúc gì, trông có vẻ không quan tâm, nắm tay bố để an ủi.
"Thì sao nào? Lúc tôi kết hôn với anh ấy, tôi đã ly hôn một lần, hơn nữa còn từng mang thai, chúng tôi ngang nhau, vừa khéo bù trừ."
Tôi và Bạch Ngữ: Mẹ/Dì, mẹ hiểu rõ về bù trừ đấy.
"Anh đã kết hôn rồi mà còn ngang nhiên đi tìm ánh trăng sáng, vừa ăn trong bát vừa nhìn trong nồi, tôi mới không dám trao thân gửi phận cho anh."
Mẹ làm Tư Luật Thành cạn lời, uống một ngụm trà, nhìn về phía chàng trai trẻ có năm phần giống bà, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: "Con trai, con có thể cho mẹ biết con tên gì không?"
Chàng trai trẻ đẹp trai lạnh lùng mím môi, từ từ mở miệng, giọng nói trong trẻo, trầm ấm và dễ nghe: "Tư Mộ Vũ, Mộ trong ngưỡng mộ, Vũ trong vũ trụ."
Tôi thoáng mỉm cười.
Có lẽ là Mộ trong mến mộ: "Vũ" (yǔ) tựa "Dư" (yú) nhỉ? Mặc dù thanh điệu khác nhau, nhưng tôi rất nghi ngờ, cái tên này chính là có ý nghĩa như vậy!
Chàng trai trẻ lấy một tập tài liệu từ cặp công văn bên cạnh, đặt hai tay lên bàn, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt chúng tôi.
Một hàng chữ lớn đập vào mắt tôi——
Giấy chứng nhận xét nghiệm quan hệ thân nhân.
Kết quả có độ chính xác lên tới 99,99%.
Theo kết quả phân tích kiểu gen di truyền DNA của trung tâm chúng tôi, mẫu vật 1 (Tống Dư) là mẹ ruột của mẫu vật 2 (Tư Mộ Vũ).
Con dấu đóng trên đó là của cơ quan giám định có thẩm quyền nhất địa phương.
Tôi: "..."
Được lắm, sau khi có thêm một người chị cùng cha khác mẹ, tôi lại có thêm một người anh cùng mẹ khác cha.
Nhưng thì sao chứ! Tôi mới là chính thất!
Tôi bướng bỉnh và hèn mọn nhặt nhạnh những mảnh vỡ của tam quan, từng chút một dán lại.
"Vũ Nhi, mẹ có thể gọi con như vậy không?" Mẹ không nhìn vào giấy chứng nhận xét nghiệm, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Có lẽ là mẫu tử liền tâm, tôi đoán chắc đây chính là anh trai tôi từ những biểu cảm nhỏ của mẹ.
Tư Mộ Vũ gật đầu: "Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ muốn gọi con thế nào cũng được."
Trong mắt mẹ vừa có sự an ủi vừa có sự hối hận, an ủi có lẽ là vì Tư Luật Thành không nuôi dạy con trai hư hỏng, hối hận có lẽ là vì bà đã không bảo vệ tốt con trai khi nó mới chào đời...
Mẹ lại lên tiếng, nói với Tư Luật Thành, giọng lạnh như băng: "Tư tiên sinh, mẹ con chúng tôi đoàn tụ, có một số lời muốn nói, mong anh có thể tránh mặt một chút." Trực tiếp chứng minh thế nào là phụ nữ lật mặt nhanh như bánh tráng.
Bố hả hê, ánh mắt phấn khích không giấu nổi, cuối cùng cũng đuổi được tình địch chướng mắt này đi rồi sao?
Ai ngờ mẹ lại nhàn nhạt nói: "Con mình ở lại, anh cũng ra ngoài đi."
Bố cạn lời.
Mẹ cảnh cáo: "Không được chủ động gây chuyện, đánh nhau, nhưng nếu anh ta ra tay trước, anh có thể đánh trả."
Bố gật đầu, đứng dậy sải bước rời đi.
Tư Luật Thành u ám nhìn mẹ tôi, cũng đứng dậy rời đi.