Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-11-04 02:20:23
Lượt xem: 17

Một tháng trước nàng chọc giận công tử nhà Tĩnh vương, bà tự mình phạt nàng đến trang trại ở ngoại ô, vốn muốn mài giũa tính tình của nàng, để nàng chịu chút khổ sở, giờ nhìn bộ dạng hồng hào của nàng, có chút hiệu quả nào không?

Sau này đến Đông Đô chắc chắn sẽ là đại phòng, nhà lão nhị vẫn cứ là kẻ đánh cá.

Nhận thấy sự khác thường trong giọng nói của Ôn lão phu nhân, sắc mặt Ôn đại gia dần dần thay đổi.

Ánh mắt Ôn lão phu nhân lại một lần nữa rơi vào người Ôn đại gia, trên mặt có nụ cười, nhưng trong mắt lại tự mang uy nghiêm, bà hỏi: "Lão đại cho rằng, ta là người mẹ, bát nước này có cân bằng không?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trước đại tang, Ôn gia còn là một đại hộ giàu có.

Ôn lão gia tử từng phụ tá vị hoàng đế bảy tuổi của triều trước cho đến khi trưởng thành, làm quan đến chức Tả Tể tướng, vô cùng oai phong, nhưng thời kỳ tốt đẹp không kéo dài, hoàng đế cuối cùng vẫn bị thúc thúc đoạt mất giang sơn, sau khi đổi chủ, Ôn gia vì quan hệ với triều trước, đã từng bị chèn ép, Ôn lão gia tử cũng vì vậy mà uất ức qua đời, sau đó Ôn gia mấy chục năm qua đều do một tay lão phu nhân chống đỡ, lúc khó khăn, ba bữa cơm trong bát đều chỉ toàn là rau, một chút dầu mỡ cũng không thấy, mãi đến khi Tĩnh vương đến nhậm chức Tiết độ sứ ở đây, chiêu mộ hiền sĩ, đại hưng thương mại, Ôn gia mới có thể xoay chuyển tình thế, dần dần khởi sắc, nhưng cũng bị tổn hại nguyên khí nặng nề, trong nhà có hai nhi tử, chỉ có thể cho một người vào tư thục.

Ôn lão phu nhân đã chọn lão đại.

Tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng hành động này đã là thiên vị lão đại.

Hơn nữa, Ôn đại gia chỉ là con nuôi.

"Năm đó ta chỉ sợ gánh lấy tiếng xấu là mẹ kế cay nghiệt, cho con đi đọc sách, rồi vào làm quan, cho con những điều kiện còn tốt hơn cả con ruột, tuy cũng có ý làm cho người ngoài xem, nhưng cũng chưa từng hối hận, từ ngày lão gia ôm con về, con chính là con cháu Ôn gia, thân là người mẹ, ta nuôi nấng con là lẽ đương nhiên, nhưng đệ đệ con cùng người nhà của nó, nó không nợ con, con không nên tính cả nó vào cây cầu làm quan của con, con có bao nhiêu bản lĩnh, ta có bao nhiêu bản lĩnh, tự mình cân nhắc mà xem, đừng trông cậy vào nhị phòng nữa."

Lời này, giống như một cái tát, giáng mạnh vào mặt Ôn đại gia, trên trán đại gia đều đã rịn mồ hôi, không màng đến việc có con cháu đang ở đây, quỳ xuống dập đầu nói: "Mẹ, là hài nhi bất hiếu."

Ôn lão phu nhân tiếp tục nói: "Hôm nay ta dù thế nào cũng không gom đủ một trăm hai mươi tám kiệu, nếu đại nương tử cảm thấy sáu mươi tư kiệu của hồi môn là uỷ khuất, vậy thì đừng gả."

Chưa đợi mọi người hiểu ra ý tứ trong lời nói của bà, Ôn lão phu nhân liền chuyển ánh mắt, nhìn về phía Ôn Thù Sắc, đột nhiên gọi: "Cảo Tiên."

Cảo Tiên là tên chữ của Ôn Thù Sắc, cũng giống như ‘Thù Sắc’, đều có ý nghĩa là dung mạo tựa tiên nữ, sắc đẹp tuyệt trần.

Cái tên này là do mẹ nàng đặt, mong nàng có thể lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc, bây giờ cũng coi như đã toại nguyện cho bà ấy, đáng tiếc mẹ nàng lại không có phúc phận được nhìn thấy.

Năm nàng sáu tuổi, nhị phu nhân mắc bệnh qua đời, để lại ba người cha con, lão phu nhân đau lòng, ôm về nuôi bên cạnh mình, cẩn thận dạy dỗ theo khuôn mẫu của khuê tú, nuôi mãi mới nhận ra, dường như đã quá tay rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-3.html.]

Kiều diễm quá mức.

Với cái tính cách chuột tích trữ không nổi lương thực qua đêm của nàng, đừng nói là toàn bộ của hồi môn, cho dù cho nàng núi vàng núi bạc, nàng cũng có thể tiêu sạch.

Đại nương tử nói không sai, đại công tử nhà họ Tạ nổi tiếng hiền đức, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu sau này có được một lang quân bao dung nàng.

Ôn lão phu nhân nhắm mắt lại, quyết tâm nói: "Con thay nó gả đi."

Nàng gả cho ai? Ôn Thù Sắc sững sờ.

Đại nương tử đối diện sau một buổi tối bình tĩnh, rốt cuộc cũng có chút d.a.o động. Ôn đại gia vẫn quỳ trên mặt đất không dậy, không nhìn rõ thần sắc, nhưng sống lưng rõ ràng đã căng cứng.

Đại phu nhân cho rằng lão phu nhân không muốn cho của hồi môn, cố ý đưa ra lời uy h.i.ế.p như vậy, không khỏi cảm thấy bi thương, tự giễu nói: "Tôi thấy đại gia làm Thị lang này, cũng chẳng thấy uy phong gì, cuối cùng ngay cả hai phần của hồi môn cũng làm khó người ta, vậy nhà họ Minh bên cạnh, cũng là dòng dõi thư hương, con đường làm quan còn không bằng chúng ta, gia thần của Tiết độ sứ không phẩm không cấp, cũng có thể bày ra một trăm hai mươi kiệu của hồi môn. Không trách người khác, là đại nương tử nhà tôi mệnh khổ, không nên có cha mẹ như thế..."

Gần như là đang mắng Ôn đại gia vô dụng.

Lão phu nhân không để ý đến bà ta, bảo đại gia đứng dậy, rồi tiếp tục nói: "Năm đó vợ chồng con đưa bát tự của đại nương tử lên, con đang làm huyện lệnh Phượng Thành, nhà họ Tạ là phó sứ Trung Châu, con nói có thể mượn việc này để leo lên nhà họ Tạ, là cơ hội trời ban, không cầu sau này vinh hoa phú quý, chỉ cầu có thể có một chỗ đứng ở Trung Châu."

"Vì chỗ đứng này, ta đã thuận theo ý nguyện của con, gả đại nương tử cho nhà họ Tạ. Mấy năm nay trên dưới Ôn gia đều ra sức vì con, lão nhị quanh năm suốt tháng không ở nhà, nghĩ đến lúc trẻ tuổi hắn cũng từng là một lang quân mặt mày sáng sủa, bây giờ nhìn lại, khuôn mặt đó mỗi năm lại đen thêm một bậc, chuyến này trở về, e là sắp đuổi kịp tro than trong bếp lò rồi, tiền bạc kiếm được không ít, đều lấp vào đâu rồi, trong lòng con tự biết."

Đầu gối Ôn đại gia vừa nhấc lên một nửa, lại mềm nhũn ra.

"Con có bản lĩnh thì cũng phải phấn đấu, bây giờ đã ngồi lên chức Thị lang, nguyện vọng ban đầu đã thành, những thứ khác chỉ là thêm hoa trên gấm."

Không có hôn sự này, đối với đại phòng mà nói, cũng không tổn thất gì lớn.

Lão phu nhân trước tiên hỏi ý kiến của ông ta: "Coi như là toàn tâm toàn ý vì nỗi khổ tâm của ta là người mẹ đi, hôn sự này cho nhị nương tử, cũng coi như là một chút bù đắp cho nhị phòng, con có ý kiến gì không?"

 

Loading...