Con Đường Tẩy Trắng Của Kế Mẫu Độc Ác - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:03:32
Lượt xem: 106
Ta định bụng đến an ủi hắn nhưng lại nghe hắn thì thầm.
"Đây là tay của mụ đàn bà xấu xa, ta sẽ vặn gãy nó!"
"Đây là chân của mụ đàn bà xấu xa, c.h.é.m đôi ra!"
Giang Thời cầm gậy gỗ trong tay, dồn sức bẻ đôi rồi ném vào lò.
Hu hu hu, đừng thế mà, ta sợ hãi.
Ta chỉ có thể lặng lẽ đi ra ngoài, ở ngoài cửa đi qua đi lại, trong lòng bỗng có ý tưởng.
Lấy lòng nam nhân có chút khó nhưng lấy lòng trẻ con, chẳng phải chỉ cần ít đồ ăn ngon và trò vui sao?
Ta xắn tay áo, đi vào bếp chuẩn bị bữa ăn.
Thường ngày, thức ăn của ta và Giang Thời tách biệt. Mỗi ngày ta chỉ nắm cho hắn một ít gạo, để hắn nấu cháo loãng uống, còn mình thì cơm trắng ăn với hai quả trứng chiên.
Ta nhanh nhẹn cắt khoai tây, còn Giang Thời thì vừa múc xong bát cháo loãng, đổ vào cái bát sứ nhỏ bị sứt mẻ rồi đặt sang bên cạnh.
“Hôm nay đừng ăn cái đó, ăn cơm cùng nương.”
Lời vừa dứt, Giang Thời đã cảnh giác cầm lấy bát cháo của mình.
“Mụ đàn bà xấu xa, ngươi định làm gì?”
Giang Thời đầy ác cảm với ta, ta làm gì hắn cũng cho rằng ta đang hại mình. Hắn không thèm quan tâm cháo còn nóng bỏng, vừa thổi vừa hối hả “xì xụp” vài ngụm rồi uống hết sạch.
3
Tính đi tính lại, băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh mà có, ta chỉ có thể từ từ mưu tính mà thôi.
Hôm sau, ta ngủ một giấc đến khi mặt trời đã lên cao, tỉnh dậy thì thấy Giang Thời đã mang một sọt củi lớn về, đang ngồi xổm trong sân, dùng cành cây nhỏ viết viết vẽ vẽ trên mặt đất.
Ở thôn bên có một trường tư thục, Giang Thời thường tranh thủ lúc nhặt củi để đứng ngoài cửa sổ nghe lén nhưng nếu bị đám trẻ trong trường phát hiện, chúng sẽ xúm lại đánh hắn.
Giang Thời chỉ biết chạy về nhà. Hắn thực sự rất thông minh, đã nhìn qua thứ gì là sẽ không quên, sau này, khi gặp nữ chính, nàng ấy đã giúp hắn học hành. Giang Thời một bước thăng tiến, 18 tuổi đã thi đậu tam nguyên*, từ đó bước vào con đường công danh rộng mở.
*Tam nguyên: thi đỗ đầu cả ba kỳ thi Hương Hội Đình
Nghĩ ngợi một chút, ta đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac-fxrs/chuong-2.html.]
“Muốn học chữ không?”
Giang Thời quay đi, vứt cành cây trong tay xuống đất.
“Không muốn.”
“Thật sao? Không muốn thật sao?”
Ta giả vờ thất vọng.
“Nương còn tưởng con là một hạt giống học tập tốt, mài giũa con bao lâu rồi, chỉ đợi ngày đưa con vào trường tư thục. Ai, không ngờ là nương mơ tưởng viễn vông.”
Ta đứng dậy, ngay lập tức một đôi tay nhỏ lấm lem nắm lấy váy áo ta, đôi mắt đen nhánh của Giang Thời ánh lên tia hy vọng.
“Ý ngươi là gì? Ngươi chịu đưa ta đi học thật sao?”
Nhưng sau vài giây, Giang Thời lại buông tay, ánh mắt ảm đạm đi.
“Thôi, chắc ngươi lại có ý đồ gì xấu, ta sẽ không mắc lừa đâu.”
Giang Thời từ lâu đã từng không ít lần bộc lộ mong muốn được học chữ.
Nhưng khi ta còn chẳng cho hắn ăn no, làm sao lại chịu đưa hắn đi học?
Giang thẩm ở nhà bên nói rằng Giang Thời thông minh, chỉ cần nghe qua một lần là nhớ kỹ, là đứa trẻ có thiên phú. Nghe xong, ta về nhà lấy roi mây quất vào người hắn.
“Cũng không nhìn lại mình là thứ gì, ngươi còn dám mơ học chữ sao? Ta nói cho ngươi biết, ta để cho ngươi tồn tại, cho ngươi miếng cơm ăn đã là tốt lắm rồi. Nếu ngươi còn dám chạy đi nhờ người nói chuyện này, ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi!”
Nguyên chủ của thân xác này thật sự không chừa cho mình chút đường sống nào.
Ta đành phải cố vớt vát lại.
“Giờ thì nghe đây, nương dạy con một đạo lý. Thứ gì dễ dàng có được thì con người luôn không biết trân trọng. Huống chi, học chữ là việc cực khổ, nếu nương dễ dàng đồng ý đưa con đi học, tám chín phần là con sẽ lười biếng ham chơi.”
“Nương càng không cho con học, con càng khao khát, trong lòng tự nhiên sẽ có hoài bão và ước mơ, sau này con mới có thể đi xa hơn trên con đường ấy, hiểu chưa?”
“Giờ thời cơ đã đến rồi, nếu con thật sự muốn học, nương sẽ đưa con đến chỗ Chu phu tử để làm lễ nhập học. Còn nếu không muốn thì cứ coi như nương chưa từng nói gì.”
Giang Thời nghe mà choáng váng, nhìn ta với ánh mắt lần đầu tiên hiện rõ vẻ bối rối.
“Ngươi thật sự chịu đưa ta đi học sao?”