Con Đường Tẩy Trắng Của Kế Mẫu Độc Ác - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:04:20
Lượt xem: 53
“Đây là nữ nhân xấu xa biết cha sắp về, nên mới cố ý mua cho con! Trước đây con đâu có mặc thế này, để con cho cha xem!”
Nói xong, hắn liền chạy lịch bịch vào phòng ngủ, lục lọi một hồi rồi hậm hực bước ra, liếc ta với ánh mắt tức giận.
“Nữ nhân xấu xa đã đốt hết quần áo của ta rồi! Cha, nàng quá gian trá!”
Đốt?
Ta mới nhớ ra, tối qua sau khi hắn tắm rửa thay đồ sạch sẽ, mấy bộ quần áo cũ bẩn rách nát ta đã đem ném hết vào bếp đốt cho gọn.
Ha ha ha, Tô Cẩm, ngươi quả là thông minh.
Ta lập tức ưỡn ngực, ra vẻ uất ức, nhìn Giang Mộc Viễn với ánh mắt tội nghiệp, giả vờ lau nước mắt.
“Tới bây giờ con vẫn không thích ta...”
Giang Thời tức đến dậm chân, hét toáng lên.
“Nữ nhân ác độc! Cha, cha đừng tin nàng!”
Giang Mộc Viễn như thể suy tư điều gì, nhìn ta một cái rồi đột nhiên xoay người đi vào phòng ngủ, mở rương quần áo ra xem.
Nếu ta thật sự chỉ vừa mua quần áo mới cho Giang Thời hôm nay thì trong đó chắc chắn chỉ có đồ mùa thu. Nhưng khi mở rương ra, bên trong còn có cả áo bông, áo lạnh dày cộm, thậm chí còn có quần áo mùa hè bằng lụa.
Sắc mặt Giang Mộc Viễn tối sầm lại, chỉ vào rương quần áo đầy ắp.
“Thời Nhi, giải thích rõ ràng cho ta.”
Ta đứng bên cạnh, vui sướng khi thấy hắn bối rối.
“Thời Nhi, con ghét nương đến vậy sao, hu hu hu.”
Cảm ơn chính bản thân là kẻ nghiện mua sắm. Quần áo trẻ con đáng yêu như vậy, sao có thể không mua vài bộ cho đủ cả bốn mùa?
6
Giang Thời tức đến phát điên.
“Đây là nàng mới mua hôm qua!”
“Nàng biết cha sẽ về, nên cố ý chuẩn bị sẵn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac-fxrs/chuong-4.html.]
Sắc mặt Giang Mộc Viễn càng lúc càng đen lại.
“Không ai biết ta sẽ về.”
“Lần này ta chỉ tiện đường qua huyện Nghi đi mua sắm quân nhu, vòng lại thăm các ngươi.”
Lời vừa nói ra, ta lập tức bắt được trọng điểm, hai mắt sáng lên.
“Vậy là chàng sẽ đi ngay sao?”
Giang Mộc Viễn gật đầu.
“Ừ, ngày mai sẽ đi.”
“A? Nhanh vậy sao, thật là đáng tiếc.”
Ta mím môi, cố gắng không để lộ vẻ vui mừng.
Ha ha ha, đi đi, chờ lần sau ngươi về, Giang Thời lúc ấy đã bị ta “tẩy não” xong, chắc chắn không còn mắng ta là nữ nhân xấu xa nữa đâu.
Giang Thời ấm ức đến nỗi đôi mắt đỏ hoe.
“Con biết ngay mà, có kế mẫu thì sẽ có kế phụ. Cha không còn là cha của con nữa!”
Nói xong, hắn lau nước mắt rồi chạy đi. Giang Mộc Viễn không đuổi theo, chỉ đứng yên nhìn bóng dáng Giang Thời, thở dài thật sâu.
“Về sau nhờ nàng chăm sóc Thời Nhi.”
“Ôi, người một nhà cần gì nói thế, để ta đi nấu cơm cho hai người.”
Giang Mộc Viễn vừa về, ta cố ý xuống nhà Giang đồ tể mua hai cân thịt. Khi trả tiền, cả Giang Giang đồ tể và thê tử của hắn ta đều nhìn ta chằm chằm.
“Thật sự không bị đánh sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ do Tô Cẩm xinh đẹp nên không nỡ đánh nàng ta sao? Xem ra có thê tử mới rồi thì ngay cả con trai mình cũng không quan trọng.”
Ta ho khan hai tiếng.
“Ngại quá, ta nghe thấy rồi. Có thể chờ ta đi rồi bàn tán được không?”
Thê tử của Giang Đồ Tể đập mạnh con d.a.o lên thớt, chống nạnh nói: “Sao, ngươi làm được mà người khác không được nói à? Ngươi làm bao nhiêu chuyện thất đức mà đòi cấm người ta sao? Đồ ác phụ như ngươi nên bị Giang Mộc Viễn cho một cái tát!”
Ôi, hình tượng ác phụ của nguyên chủ đúng là đã ăn sâu vào lòng người quá rồi.