Con Đường Tẩy Trắng Của Kế Mẫu Độc Ác - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:08:12
Lượt xem: 754
Bảy tuổi là giai đoạn mất trí nhớ ở trẻ nhỏ, sau khi lên bảy, con người sẽ quên đi phần lớn ký ức thời thơ ấu. Dưới sự tẩy não của ta mỗi ngày, Giang Thời chỉ mơ hồ nhớ được hồi nhỏ bản thân thường xuyên bị bỏ đói, bị rét, đều là vì ta muốn tốt cho cơ thể thằng bé.
Quả nhiên, thằng bé mỉm cười, đặt bát cơm xuống.
“Nương, nương lại nói vậy rồi, hồi bé con nghe lời xúi giục của người trong thôn, luôn nghi ngờ nương đối xử tệ bạc với con, là con sai.”
“Mấy năm nay nương đã nhắc lại bao nhiêu lần rồi.”
Nói xong, thằng bé đứng dậy, bước tới ôm lấy ta, áp mặt vào má ta.
“Đều tại con không tốt, nương, chờ sau này con thi đậu Trạng nguyên, sẽ xin cho nương một tấm cáo mệnh phu nhân, xây cho nương một căn nhà dát vàng để chuộc lỗi, được không?”
“Hắc hắc hắc, cáo mệnh phu nhân chẳng có tác dụng gì, vàng thì được đấy.”
Ta áp mặt vào thiếu niên tuấn tú, cười đến híp cả mắt.
Cái đùi vàng ròng này, coi như là ta ôm chặt được rồi!
Ai ngờ đâu, ta vui mừng quá sớm, ngay lúc ta đang định bỏ trốn, thì Giang Mộc Viễn lại trở về!
Hôm đó Giang Thời được nghỉ học, đang ở hậu viện cửa hàng bánh ngọt của ta phụ giúp chuyển hàng, mồ hôi nhễ nhại.
Triệu đại tỷ hàng xóm vui mừng chạy vào, nắm tay ta, nước mắt lưng tròng.
“Tô Cẩm muội muội, khổ tận cam lai rồi!”
“Mấy năm nay, muội vừa làm cha vừa làm mẹ, thật sự là vất vả rồi. Bây giờ thì tốt rồi, phu quân muội đã trở về, sau này muội sẽ không phải chịu uất ức nữa.”
“Nghe nói bây giờ tướng quân nhà muội là tướng quân gì đó, còn được huyện lệnh đích thân đến đón vào kinh thành hưởng phúc, muội mau ra đầu đường đón đi, ngay cả huyện lệnh cũng đi theo sau lưng hắn kìa!”
Hừ hừ, cái phúc phận này, ta không hưởng nổi đâu.
Chẳng bao lâu sau, Giang Mộc Viễn được một đám quan lại địa phương vây quanh, bước vào cửa hàng.
Nhìn thấy ta e dè đứng trong nhà, hắn đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, lạnh lùng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac/chuong-8.html.]
“Bản tướng quân còn có việc gia đình cần giải quyết.”
Trời ạ, mấy năm không gặp, hắn còn hung dữ hơn, sát khí cũng nặng hơn.
Bỗng nhiên, từ trong chiếc xe ngựa sang trọng bên cạnh, một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Tướng quân, đã nhiều năm không gặp, có chuyện gì cứ từ từ hỏi rõ ràng đã, đừng trách lầm người tốt.”
Tấm rèm xe được vén lên, hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước xuống, người phụ nữ đi trước trạc tuổi ta, mặc áo khoác lông chồn, dung mạo xinh đẹp, quý phái.
Người phụ nữ đi sau dắt theo một bé gái khoảng tám chín tuổi, tóc búi hai bên, đôi mắt to tròn như hai hòn bi ve, tò mò nhìn ta.
Đầu óc ta bỗng nhiên “ong” lên một tiếng.
Mẹ ơi, sao nữ chính và nương của nữ chính cũng xuất hiện sớm vậy?
Nữ chính Nhan Như Ngọc, phụ thân mất sớm, nương của nàng – Đỗ Uyển Như một mình nuôi con khôn lớn, bị ép đến đường cùng, không thể tiếp tục ở lại Nghi huyện, đành phải đến kinh thành nương tựa ngoại tổ gia.
Tinh Lan
Ngoại tổ của nàng là Lang trung Bộ Binh, tòng tứ phẩm, đã viết thư cho Giang Mộc Viễn, nói đường xá xa xôi, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, trên đường đi rất bất tiện, muốn Giang Mộc Viễn dẫn bọn họ cùng lên kinh thành.
Trùng hợp là, mấy năm trước Đỗ Uyển Như có nhận một bà vú, chính là Giang đại thẩm nhà bên cạnh ta.
Theo như cốt truyện trong sách, Giang đại thẩm sẽ khóc lóc kể lể, Giang Mộc Viễn nhìn thấy nhi tử bị hành hạ đến thê thảm, liền đánh ta một trận nhừ tử, rồi sai người trói ta lại.
Đỗ Uyển Như thương xót thân thế của Giang Thời, đối xử với thằng bé rất tốt, nữ chính càng ngày ngày đi theo sau Giang Thời, gọi “ca ca” ngọt xớt, sưởi ấm trái tim chưa từng được yêu thương của thằng bé.
Giang Thời yêu nữ chính, trớ trêu thay, Giang Mộc Viễn cũng yêu Đỗ Uyển Như, cha con muốn cưới hai mẹ con, đương nhiên là không được rồi, vì vậy nam nữ chính bắt đầu ngược luyến tàn tâm, kéo dài đến mấy trăm chương.
“Giang đại thẩm nói bọn họ đã rời khỏi thôn từ năm năm trước rồi, bà ấy ở bên cạnh ta bốn năm nay, cũng chưa từng nghe ngóng gì về Tô tỷ tỷ nữa, có lẽ tỷ ấy đã thay đổi rồi cũng nên?”
Đỗ Uyển Như dịu dàng khuyên nhủ Giang Mộc Viễn.
“Hay là chờ gặp Thời nhi rồi hãy quyết định.”
Vừa dứt lời, Giang Thời đột nhiên như quả b.o.m từ trong hậu viện lao ra, chạy đến trước mặt Giang Mộc Viễn, rồi lại do dự dừng bước.
“Cha?”